Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 257

Một bên lôi kéo Vạn Nhân Trảm đang cầm quạt Ba Tiêu trong tay, một tên phun lửa tấn công về phía bọn họ, nếu như Vạn Nhân Trảm muốn bảo vệ bọn họ, sẽ phải dùng hết sức ứng phó với hai bên, sớm muộn cũng sẽ chết dưới lửa của nó. Hơn nữa ngay cả khi Hòa Ngọc không nói, Đoàn Vu Thần cũng biết gã sắp không chống cự nổi nữa rồi. Truyền năng lượng không phải là một nhiệm vụ dễ dàng.

Vạn Nhân Trảm nghe thấy vậy, đột nhiên lắc đầu khiến bản thân mình tỉnh táo hơn một chút, gã quay đầu nhìn lại, mặt Đoàn Vu Thần đang lấy ra trang bị phòng ngự đối phó với ngọn lửa đang kéo đến, bảo vệ Hòa Ngọc và Lăng Bất Thần. Lăng Bất Thần đứng đỡ Hòa Ngọc, không để cậu ngã xuống. Còn về Hòa Ngọc, mặc dù trông rất bình tĩnh, vẫn mỏng manh gầy yếu như cũ nhưng đã có sự khác biệt rất lớn so với lúc trước, ngón tay run rẩy không ngừng, đôi môi từ tái nhợt biến thành hơi xanh, tất cả đều là do ý chí chống đỡ. 

Nếu cứ như vậy chắc chắn bọn họ sẽ thua.

Vạn Nhân Trảm nghiến răng, đột nhiên ném quạt Ba Tiêu cho Lăng Bất Thần: "Cầm lấy." Còn gã lấy ra chiếc rìu quen thuộc, giơ lên cao ra sức bổ về phía con bò lửa.

"Hòa Ngọc, cú đánh cuối cùng."

Năng lượng khổng lồ tràn về phía Vạn Nhân Trảm, có lẽ năng lượng xung quanh là lửa, Vạn Nhân Trảm chỉ cảm thấy toàn thân nóng kinh khủng nhưng vẫn nghiến răng kéo lê cái chân bị cháy xém, lao về phía con bò đang rực lửa.

"Đi, chết, đi!"

Rìu chiến trở nên khổng lồ, gã nhảy lên đầu con bò đang rực lửa, vào lúc cơ thể sắp bị thiêu thành tro bụi, gã đã dùng hết sức lực tàn nhẫn chém xuống. Đây là năng lượng mạnh nhất mà Hòa Ngọc huy động cho gã, đây là đòn toàn lực của Vạn Nhân Trảm. Chiếc rìu chiến khổng lồ chém xuống mang theo ảo ảnh, mang theo gió lốc chém đứt ngọn lửa trên đầu của con bò, dễ như trở bàn tay, âm thanh của vũ khí sắc bén vang lên, chém mạnh vào đầu con quái vật.

"Ầm -"

Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa vang lên.

"Grào -"

Con bò lửa ngẩng cao đầu và gầm lên bầu trời, nhưng trong tiếng gầm có sự tuyệt vọng điên cuồng. Đầu của nó điên cuồng lắc lư, bóng người cháy đen kia lúc nào cũng cầm chắc chiếc rìu trên tay, treo nó lên trên. Dần dần, cơ thể của con quái vật dần dần sụp đổ, tan ra, không còn sức vùng vẫy nữa, đầu, cơ thể, chân, biến thành dòng lửa, hoàn toàn sụp đổ.

"Ầm ầm"

Kèm theo một tiếng nổ lớn, con bò lửa biến mất hoàn toàn.

Nhưng trên đỉnh đầu của nó, Vạn Nhân Trảm đã biến thành than, cũng dần dần rơi xuống.

"Vạn Nhân Trảm!" Đoàn Vu Thần kêu lên.

Lăng Bất Thần đứng bên cạnh cũng kêu lên: "Hòa Ngọc -"

Đòn cuối cùng của Vạn Nhân Trảm cực kỳ mạnh, Hòa Ngọc - người đã truyền cho gã năng lượng cũng phải chịu đựng nỗi đau không thể tưởng tượng được, sau đòn này, Hòa Ngọc cũng không thể dựa vào ý chí để đứng được nữa. Đôi mắt cậu yếu ớt nhắm lại, nhưng may mắn là Lăng Bất Thần đã kịp thời đỡ lấy cậu, nếu không cậu chắc chắn sẽ ngã xuống nền đất nóng hầm hập. Mặt đất như thế này, khi chạm vào đều là máu thịt lẫn lộn.

"Hòa Ngọc, cậu có sao không?" Lăng Bất Thần lo lắng tìm kiếm một lọ thuốc viên ba sao.

Hòa Ngọc đẩy ra, cổ họng khô khốc nói ra hai chữ: "Dập lửa."

Lăng Bất Thần nhìn biển lửa vẫn còn sót lại, rồi nhìn Hòa Ngọc, khuôn mặt cậu ấy đầy lo lắng nhưng không dám buông tay ra.

Đoàn Vu Thần: "Đưa cho tôi."

Nghe vậy, Lăng Bất ngay lập tức ném chiếc quạt Ba Tiêu cho anh ta: "Mau!" Năng lực chiến đấu của Đoàn Vu Thần cao hơn nhiều so với Lăng Bất Thần, để cho anh ta dập lửa sẽ tốt hơn, còn Lăng Bất Thần cần chăm sóc cho Hòa Ngọc. Vừa cầm lấy chiếc quạt Ba Tiêu, Đoàn Vu Thần bay lên ra sức quạt xuống, không có Hòa Ngọc giúp sức, quá trình dập lửa diễn ra rất chậm, nhưng cấp độ này đã không còn con bò lửa kia, tàn lửa còn sót lại cũng không đáng kể.

Anh ta quạt về phía Vạn Nhân Trảm, động tác nhanh gọn, trán đầy mồ hôi: "Mẹ nó Vạn Nhân Trảm mày còn sống không?"

Không có âm thanh nào đáp lại, có khả năng Vạn Nhân Trảm đã chết.

Anh ta hít một hơi thật sâu, quạt mạnh hơn về phía Vạn Nhân Trảm. Nhanh hơn, phải nhanh hơn nữa. Lúc này, Đoàn Vu Thần không nghĩ tới chiến đấu, bí mật, thăng cấp, trang bị, Vạn Nhân Trảm liều mạng cứu bọn họ, cho dù là tương lai hay quá khứ, nhưng ít nhất vào lúc này anh ta thật sự muốn cứu gã.

Lúc này bọn họ thực sự là một đội.

Một tập thể nòng cốt và gắn kết.

Bình Luận (0)
Comment