Đoàn Vu Thần bị kéo đi, anh ta đã tức giận đến muốn xông về phía màn hình chiếu, cho dù biết ngăn cách bởi màn hình chiếu, bọn họ không thể làm tổn thương Hòa Ngọc được, thậm chí ngay cả kêu gào cậu cũng không nghe thấy được.
Nhưng mà - Tức quá!
Hòa Ngọc nói quá thật, cậu không hề che giấu việc bản thân không thể sử dụng Thái cực để công kích người khác, hơn nữa cậu phải tự tin một mình xông vào cửa ải thứ sáu, lúc đó Đoàn Vu Thần đã tin là thật!
Nếu Hòa Ngọc nói bản thân rất mạnh, muốn cho anh ta nổ tung, vậy thì không có khả năng, Đoàn Vu Thần sẽ không tin. Nhưng cậu không ngụy trang bản thân mạnh hay giỏi, ngược lại lại nói luôn là không thể chủ động dùng Thái cực để công kích, lại nói có thể "dời công kích đi", Đoàn Vu Thần rất khó để không tin. Hơn nữa, Hòa Ngọc còn nói không muốn lừa anh ta, lần sau nghiêm túc cùng nhau nghiên cứu kỹ thuật rèn.
Quá chân thật, anh ta đã tin.
Kết quả anh ta vừa mới rời khỏi, liền nói lại lừa anh ta?
Như vậy ai mà chịu được chứ?
Mẹ nó ai có thể hiểu được!
"Bình tĩnh một chút, chúng ta đều là người bị hại, nghĩ thoáng một chút đi." Sau khi Trảm Đặc bình tĩnh lại đã nghĩ thoáng hơn. Dù sao, anh ta cũng không phải là người bị Hòa Ngọc trêu đùa, anh ta chỉ bị bỏ phiếu.
Đoàn Vu Thần nghe thấy vậy, hơi dừng động tác lại. Cuối cùng ánh mắt của anh ta cũng nhìn về phía những người khác, Vạn Nhân Trảm đang ở bên cạnh tức giận chửi rủa, Seattle, Kiều Viễn và Trảm Đặc đã chấp nhận sự thật, vẻ mặt bất đắc dĩ, Quỳnh đè vành mũ xuống, nhưng vẫn có thể nhìn ra được sự buồn bực. À, còn có một người, Lăng Bất Thần ngồi ở trong góc, không hề có cảm giác tồn tại.
Đoàn Vu Thần nghiến răng nghiến lợi nói: "Vậy rốt cuộc cậu ta đã lừa chúng ta cái gì?"
Trảm Đặc buông tay: "Ai biết? Hòa Ngọc không giải thích, chúng ta ai có thể đoán được suy nghĩ của cậu ta chứ?"
Kiều Viễn vô cùng bất đắc dĩ: "Cậu ta cũng không sợ bị chơi xấu, dám tự đi vào ải thứ sáu!"
Seattle: "Cũng đúng, nếu cậu ta thật sự lừa anh ở phương diện năng lực chiến đấu, một mình cậu ta đi vào cửa ải thứ sáu căn bản không thể sống được, chúng ta đợi xem cậu ta tự tìm đường sống đi."
Đoàn Vu Thần rung động. Vẫn không biết ải thứ sáu có quái vật gì, Hòa Ngọc tự đi, e rằng... Cũng phải là chuyện tốt đẹp gì.
Vạn Nhân Trảm đang bực bội đột nhiên quay đầu, trừng mắt: "Cậu ta không được chết." Gã khua rìu: "Cậu ta phải sống để đi đến vòng sau, sau đó chết ở trên tay tao!"
Kiều Viễn chen lời: "Đừng có tranh với tao, vòng sau tao sẽ g**t ch*t cậu ta."
Trảm Đặc buồn bã nói: "Còn có tao, tao cũng muốn báo thù rửa hận."
Seattle: "Mọi người đừng tranh nhau, đến lúc đó Biệt đội báo thù chúng ta sẽ cùng báo thù, mặc kệ cậu ta còn có bao nhiêu mưu kế, chúng ta chỉ cần đừng tin cậu ta, chắc chắn có thể báo thù."
Đoàn Vu Thần hít một hơi thật sâu, gật đầu ngồi xuống, tay cầm vũ khí, khuôn mặt đen khịt nhìn về phía màn hình chiếu -
"Tôi rất muốn xem, một mình cậu ta đi vào ải thứ sáu có thể chơi đến cùng được không."
"Có sự giúp đỡ của năng lực chiến đấu tám điểm, lại dám một mình đi vào cửa ải, tìm chết."