Hòa Ngọc cong môi, đầu nghiêng qua một bên: "Còn chưa nhìn ra sao? Tôi vốn dĩ không có ý định - cho bất kỳ một người nào trong số các anh đi vào ải thứ sáu với tôi." Ánh mắt cậu lạnh băng, ngay cả tròng kính của mắt kính không độ cũng phản chiếu lại ánh sáng lạnh lẽo.
Đoàn Vu Thần: "!!"
Anh ta tức giận tới bực cười: "Cậu nghĩ cái gì thế? Cậu cho rằng cậu có thể khiến tôi rời đi sao? Cậu cho rằng chỉ bằng năng lực chiến đấu tám điểm của mình là có thể đánh thằng tôi sao? Tôi nói cho Hòa Ngọc cậu biết, cậu đừng hòng qua được ải thứ sáu!" Tuy rằng anh ta không biết Hòa Ngọc muốn dùng cách gì để bọn họ rời đi, nhưng anh ta tuyệt đối sẽ không đi!
Hòa Ngọc hơi nhướng mày, nâng tay lên xoa xoa cằm: "Ừ... Cho nên thầy Đoàn, anh thấy tôi đứng ở đây nói chuyện với anh là bởi vì tôi không có át chủ bài sao? Anh thử đoán xem, tôi dựa vào cái gì mà muốn đi vào ải thứ sáu một mình?" Đoàn Vu Thần hơi giật mình, đôi mắt nhìn cậu chăm chú.
Hòa Ngọc cong môi, tay cậu buông thõng xuống, ở trước mặt vẽ động tác Thái cực vô cùng quen thuộc ở vòng đào thải đầu tiên, giọng nói cực nhẹ: "Thầy Đoàn, anh biết Thái cực không?"
Con ngươi Đoàn Vu Thần co rút lại, trừng mắt nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, sắc mặt tối xuống.
Hòa Ngọc: "Xem ra anh chỉ nghe nói qua, không có hiểu lầm, tôi sẽ không một chưởng đánh bay anh, hệ thống này của tôi còn có vấn đề, không thể tùy tiện sử dụng, nếu không sẽ xuất hiện cái gọi là tẩu hỏa nhập ma trong truyền thuyết, sẽ bất lợi cho việc học lên sau này." Tay cậu vẫn còn đang làm động tác, rõ ràng rất nhẹ, lại giống như đang kêu gọi lực lượng vô cùng to lớn, khiến người ta sởn tóc gáy, có xúc động muốn nhấc chân lên bỏ chạy.
"Cho nên cậu không thể ra tay với tôi, vậy cậu tính dựa vào cái gì để uy h**p tôi?" Vẻ mặt Đoàn Vu Thần âm trầm, cố gắng kiềm chế dự cảm xấu cùng cơn kích động muốn chạy trốn trong lòng. Nếu Hòa Ngọc không thể sử dụng Thái cực thì cậu lấy gì để uy h**p anh ta?
Bình luận: "Hòa Ngọc đang làm gì đấy? Thái cực có vấn đề sao lại muốn nói ra làm gì!"
Bình luận: "Có thể giống như cách cậu ta dọa đám Seattle vậy, dọa Đoàn Vu Thần rời đi."
Bình luận: "Đúng rồi, nói ra thì không còn khả năng uy h**p nữa."
Hòa Ngọc lắc đầu: "Nếu đã là át chủ bài thì luôn có tác dụng của nó, ví dụ như, tôi vốn dĩ chỉ có thể k*ch th*ch Vạn Nhân Trảm ngàn cân, bây giờ có thể mượn năng lượng xung quanh để k*ch th*ch chục ngàn cân." Cậu đột ngột thu tay lại, dáng vẻ ưu nhã xinh đẹp: "Hơn nữa, "bốn lạng đẩy ngàn cân" của tôi sau khi vận chuyển năng lượng, không chỉ đơn giản đi thẳng một đường, mà còn có thể... truyền cho người khác."
Hòa Ngọc nhìn về phía Đoàn Vu Thần, cười nói: "Thầy Đoàn, tôi không ra tay giết anh được, nhưng tôi có thể chuyển công kích của quái vật lên người tôi qua cho anh. Vậy anh có muốn cùng vào ải thứ sáu để nghiệm chứng điều này không?"
Hơi thở Đoàn Vu Thần trở nên gấp gáp hơn, nhìn chăm chú vào Hòa Ngọc. Lời nói của cậu thật thật giả giả, hoàn toàn không thể xác định được độ chính xác, khiến trong lòng Đoàn Vu Thần bắt đầu dao động.
Hòa Ngọc lắc đầu: "Xem ra anh vẫn không tin, vậy được rồi, chúng ta thử thôi." Cậu lấy ra "dao Vô Kỳ bình thường", đâm về phía anh ta. Cho dù chỉ là ba điểm năng lực chiến đấu thì đó cũng là năng lực chiến đấu!
Hòa Ngọc giơ tay lên, tư thế Thái cực vô cùng nhẹ nhàng đẩy tới, phát động công kích nhắm về phía Đoàn Vu Thần. Đoàn Vu Thần không nhúc nhích, trên tay anh ta xuất hiện một miệng vết thương rất nhạt, vô cùng nhạt.
Anh ta hít sâu một hơi, cả người lạnh như băng.
Đây chỉ là năng lực chiến đấu ba điểm, chỉ là một vết rách, nhưng nếu quái vật ở ải thứ sáu công kích Hòa Ngọc là một trăm điểm, năm trăm điểm thì sao? Anh ta không có cách nào để thắng Hòa Ngọc.
Vào ải thứ sáu, anh ta có thể tự hại chết mình.
Anh ta lui về sau hai bước, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hòa Ngọc, chiêu thức này cậu giấu cũng đủ sâu đấy, thế mà trước đó cũng không thấy dùng tới."
Hòa Ngọc buông tay, vẻ mặt vô tội: "Nếu trước đó tôi dùng mấy thứ này, mấy người còn sẽ yên tâm về tôi sao?" Đúng vậy, nếu cậu dùng nó, bọn họ sẽ nghi ngờ và phòng bị cậu. Cho nên, thế cục bây giờ đã được bày ra ngay từ đầu. Đoàn Vu Thần liên tục gặp đả kích, cả người không thể nào chịu nổi.
Hòa Ngọc nghiêm túc nói: "Trước kia lừa các anh cũng chỉ là tình huống bất đắc dĩ mà thôi. Tôi không muốn lừa anh, cũng không muốn hại chết anh, anh mau đi đi." Cậu đứng thẳng, thẳng tắp như tùng, dáng vẻ hoàn mỹ: "Thật ra tôi rất tán thưởng cậu, nếu có cơ hội, không có nói dối và lừa gạt, chúng ta có thể tham khảo kỹ thuật rèn cùng nhau."
Đoàn Vu Thần nhìn cậu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Cậu thắng, tôi đi." Nói xong, bóng dáng anh ta biến mất tại chỗ.
Chờ khi anh ta rời đi rồi, Bình luận đều cảm thán "Hòa Ngọc giấu kỹ quá" thì Hòa Ngọc cong môi nở nụ cười nhạt -
"Rất xin lỗi, lại lừa anh một lần nữa rồi."
Bình luận: "?"
Mọi người ở trạm trung gian: "..."
Đoàn Vu Thần vừa mới tiến vào trạm trung gian: "???"
Ngay sau đó, một tiếng gầm gừ quen thuộc vang vọng trong trạm trung gian -
"Hòa Ngọc! Cái thằng súc vật này!!"