Nhưng mà lại nhào vào khoảng không.
Hòa Ngọc giẫm chổi bay lên, uống thuốc hồi phục bảy sao như nước ấm, Hòa Ngọc cũng chính là người đầu tiên. Nhưng mà có tác dụng, ít nhất hiện tại cậu có thể hành động, cũng có thể điều khiển cái chổi.
Không ăn được con mồi, Hàn Băng thú có hơi tức giận, nó nhảy lên, dùng bàn chân đầy lông đánh về phía Hòa Ngọc, như muốn đánh cậu xuống. Cái chối lóe lên, đưa Hòa Ngọc đi khỏi.
Chỉ cần dẫm lên trang bị bay thì sẽ không sợ Hàn Băng thú ở trên mặt đất?
Làm gì có chuyện đơn giản như vậy!
Trong mắt Hàn Băng thú lóe lên sự sắc bén, ngay lập tức sau lưng đột nhiên mọc lên cánh mềm mại, bay lên rồi lại đâm về phía Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc: ".."
Thằng nhãi này thế mà lại biết bay!
Ngay cả Hòa Ngọc cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, khó có thể tưởng tượng được một con sống trong nền băng tuyết lại còn biết bay lên tấn công.
Cái chổi cố gắng tránh né. Cái chổi rất linh hoạt nhưng tiếc rằng Hàn Băng thú rất lớn, khua tay đến mang theo gió lạnh thấu xương, cái chổi bắt buộc phải chạy trốn mới có thể né tránh, thật sự rất khó chơi. Mà Hàn Băng thú luôn luôn vô địch lại không bắt được "con mồi", tâm trạng rất không ổn.
Trong đôi mắt màu xanh biển của nó lóe lên sự lạnh băng, dừng động tác bay lại, đột nhiên mở to miệng về phía Hòa Ngọc.
"Grào -"
"Khà khà!"
Mũi tên băng đầy trời bay đến.
Hòa Ngọc: "..."
Tên nhóc này khó chơi quá.
Bình luận: "Vãi, vãi! Con Hàn Băng thú này quá hung hãn mà!"
Bình luận: "Nghe nói là loài độc nhất vô nhị của Show sống còn đình lưu, rất rất mạnh."
Bình luận: "Vừa biết chạy vừa biết bay, còn biết phun mũi tên băng, như thế này làm sao đối phó được? Hòa Ngọc xong đời rồi."
Bình luận: "Không đúng! Hòa Ngọc còn có thể bắn ngược lại, mau bắn ngược công kích đi!"
Người xem đều vội vàng muốn chết, hận không thể lắc vai cậu, bảo cậu mau bắn ngược công kích.
Hòa Ngọc không bắn ngược công kích, cậu cúi người xuống, ôm chổi, dường như dán vào với chổi, theo cái chổi linh hoạt né tránh mũi băng, tìm chỗ sống trong khẻ hở
Làn sóng mũi tên băng đầu tiên, Hòa Ngọc né được.
Nhưng cánh tay bị thương.
Hàn Băng thú nhìn cậu, đột nhiên dừng động tác lại. Ngay lập tức dường như phát hiện ra thứ gì vui, mở to miệng gầm: "Grào!"
Lại là một làn sóng mũi tên băng.
Cái chổi tiếp tục điên cuồng né tránh, tìm chỗ sống trong kẽ hở, lạnh run. Hòa Ngọc vẫn không bắn ngược công kích, ôm chối né tránh, không ai biết cậu đang nghĩ cái gì.
"Grào grào!" Hàn Băng thú đột nhiên phấn khích, rơi xuống mặt đất, nó vui vẻ ngẩng đầu lên phun mũi tên băng, còn vươn tay ra đập Hòa Ngọc và cái chổi.
Đây là coi cậu và cái chổi thành "con thiêu thân", giống như mèo nhỏ chơi đùa với mấy con bọ.
Hòa Ngọc che cánh tay bị thương lại, cùng cái chổi đi tìm đường sống, tìm đường sống giữa mũi tên băng và móng vuốt to lớn. Cậu cúi đầu xuống nhìn cái tên đang vui vẻ nhảy nhót, bất đắc dĩ nói: "Xem ra, phải thực hiện kế hoạch C rồi."
Bình luận: "???"
Bình luận: "Cậu ta có nhiều kế hoạch như vậy?"
Hòa Ngọc: Vừa mới nghĩ ra kế hoạch C.