Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 274

Eugene xoa cằm, không thể tin nói: "Hòa Ngọc mạnh như vậy sao, một mình cậu ta gặp phải Hàn Băng thú mà còn có thể sống sót hả, không phải chết ở đây rồi chứ?"

Cách Đới hừ lạnh một tiếng: "Có cái gì mà không thể, một mình Hòa Ngọc, chết cũng là rất bình thường."

Thành Chiêu nghi ngờ: "Cậu ta cũng không có đủ số phiếu."

Cách Đới: "Khán giả không bỏ phiếu cho người có năng lực chiến đấu kém cũng là điều bình thường."

Chỉ có Trấn Tinh trông bình tĩnh, rất chắc chắn: "Hòa Ngọc không chết, cũng không thể chết được."

"Vậy ý của mày là, Hòa Ngọc đối đầu với Hàn Băng thú, người thắng là Hòa Ngọc?" Giọng nói Cách Đới trào phúng, hiển nhiên là không tin.

Trấn Tinh không trả lời nhưng nhìn kỹ vào dấu chân trên mặt đất.

Cánh tay máy của Eugene gãi đầu: "Bây giờ nói cái này cũng vô dụng, mặc kệ đi, chúng ta l*n đ*nh núi xem xem."

Nguyên Trạch: "Cái Thiên đường băng tuyết chết tiệt này, thiên đường cái gì chứ, lạnh quá đi mất."

Thành Chiêu hít sâu một hơi, xoa xoa cánh tay: "l*n đ*nh núi trước đi, không cách nào giữ ấm, ở nơi này quá lâu sẽ chết đấy."

Chân của Trấn Tinh lùi lại một tí, cả người bay trên mặt tuyết, dẫn đầu đi l*n đ*nh núi.

Càng lên cao càng lạnh, càng dốc, băng tuyết càng dày, bọn họ lên núi rất khó khăn, lại tốn thời gian. Hòa Ngọc chỉ có một mình, rốt cuộc là làm thế nào vậy?

Trấn Tinh và những người khác đang trên đường dốc hết sức lực. Bọn họ lên núi rất khó khăn, môi trường của Thiên đường băng tuyết không có lợi cho hành động của con người, nhưng lại là thiên đường của Hàn Băng thú, nó leo lên núi rất nhanh. Thậm chí còn nằm sấp ngủ một chút.

Khi trời sắp tối, Hàn Băng thú mở mắt ra, nhàm chán. Đầu của nó gối lên nền đất tuyết, tuyết của Thiên đường băng tuyết quá dày, vì thế tuyết cực kỳ sạch sẽ, nó nằm bò trên đó, cơ thể nó vẫn rất sạch sẽ.

Ngón tay nhàm chán chọc chọc trên tuyết rồi đột ngột dừng lại. Như nghĩ tới điều gì đó, nó ngẩng đầu lên, duỗi móng vuốt ra, dùng lòng bàn tay mềm mại nhất chạm vào đầu, sau đó chộp lấy Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc còn đang ngủ thì đột nhiên bị bắt lại, lười biếng mở mắt ra. Hòa Ngọc lười biếng không nhúc nhích, trong mắt Hàn Băng thú lóe lên lửa giận.

Bình luận: "Vãi vãi Hàn Băng thú sắp nổi giận rồi."

Bình luận: "Hòa Ngọc mau di chuyển đi."

Bình luận: "Trời ơi, làm bạn với vua như làm bạn với hổ, huống hồ lại còn là Hàn Băng thú, lúc nào Hòa Ngọc cũng phải cẩn thận đó."

Bình luận: "Sao Hòa Ngọc vẫn không nhúc nhích thế?"

Hòa Ngọc không muốn di chuyển, cậu lười biếng dựa vào lòng bàn tay khổng lồ mềm mại của Hàn Băng thú, bị nó tóm lấy nên cậu cứ thế dựa vào chân của nó. Hàn Băng thú càng ngày càng tức giận, nó nhe răng, siết chặt móng vuốt.

Thấy vậy, Hòa Ngọc vẫn rất lười biếng. Cậu chậm rãi vươn tay ra, lấy ra một quả cầu pha lê. Phần thưởng của ải trước, vật trang trí có thể biến hình.

Quả cầu pha lê trong tay cậu, chầm chậm biến thành một bông hoa vừa to vừa rực rõ, từ từ mở ra về phía Hàn Băng thú. Hòa Ngọc cầm lấy cành hoa lắc lắc, bông hoa rực rõ giống như đang chào hỏi Hàn Băng thú.

Hàn Băng thú sửng sốt. Trong thế giới trắng xóa của băng tuyết, đây là màu hồng đầu tiên mà nó nhìn thấy. Lửa giận trong không còn nữa, nó nằm bò xuống tuyết, cẩn thận duỗi cái chân trước còn lại ra, vỗ nhẹ, đóa hoa run lên, rất đẹp.

Bên dưới, giọng nói của Hòa Ngọc khàn khàn lười biếng: "Tặng mày một bông hoa nhỏ này."

Đôi mắt của Hàn Băng thú mở to, nó vẫn nằm sấp ở đó và nó luôn nằm sấp, nhìn chằm chăm bông hoa.

Hòa Ngọc vươn vai, đưa tay đặt bông hoa lên móng vuốt của Hàn Băng thú, buông tay ra. Sau đó cậu bò dọc theo móng vuốt của Hàn Băng thú xuống dưới cổ, đẩy đẩy.

Sức của Hòa Ngọc không lớn, nhưng Hàn Băng thú đã cảm nhận được suy nghĩ của cậu, lật người lại, nằm ngửa, móng vuốt giữ lấy bông hoa, đôi mắt xanh xinh đẹp tò mò nhìn.

Hòa Ngọc thuận lợi bò được lên bụng của Hàn Bằng thú, nơi có bộ lông mềm mại và ấm áp nhất. Cậu nằm trên đó, lộ ra nụ cười mãn nguyện: "Lông ở đây vẫn là thoải mái nhất, lông trên đầu vẫn hơi cứng."

Nói xong, cậu vùi đầu vào trong chỗ lông, nhắm mắt lại.

Khán giả: "..."

Bình Luận (0)
Comment