Bình luận: "Hướng phát triển này, đúng là không ngờ tới."
Vạn Nhân Trảm nghiến răng nghiến lợi: "Hòa Ngọc này, dụ dỗ luôn cả Hàn Băng thú!"
Trảm Đặc: "..."
Đoàn Vu Thần: "..."
Quỳnh: "Anh ta dụ dỗ lúc nào?"
Vạn Nhân Trảm nhảy dựng lên: "Cậu ta tặng hoa cho Hàn Bằng thú!"
Mọi người: "...."
Điên rồi, người tiếp theo.
Lại nửa tiếng nữa.
Khi sắc trời dần tối, Hàn Băng thú chơi với hoa nhỏ xong rồi, lại bắt Hòa Ngọc lại đặt vào trong lòng bàn tay, một đôi mắt xanh tiến lại gần, mũi suýt chút nữa chạm vào mặt cậu.
Đôi mắt xanh chứa đầy sự mong chờ. Rõ ràng là để xem Hòa Ngọc có thể tạo ra bất ngờ gì cho nó.
Hòa Ngọc bị đánh thức, ngược lại cũng không tức giận. Không có cách nào, cậu có thể tức giận với con quái vật hung hãn như vậy sao, điều kiện để tức giận chính là đánh thắng nó.
Cậu động đậy, giẫm chổi bay ra khỏi lòng bàn tay, khi Hàn Băng thú sắp về được cậu thì cậu vươn tay ra, lớn tiếng nói: "Dừng lại, đừng nhúc nhích!"
Cậu cũng không muốn bị rơi xuống giống như một con thiêu thân đâu.
Cậu muốn ngủ.
Hàn Băng thú thật sự rất thông minh, nó lập tức phanh gấp, cũng không tức giận, nó tò mò nhìn Hòa Ngọc giống như đang tự hỏi món đồ chơi này sao không chơi cùng nó, còn bay lên làm gì?
Hòa Ngọc không nhìn nó nữa, cậu nhặt vật trang trí với trang bị lên, biến chúng thành một đôi găng tay.
Đeo găng tay vào và sau đó bắt đầu làm người tuyết.
Bé mèo lớn lại nằm xuống, ngơ ngác nhìn động tác của Hòa Ngọc, cực kỳ tò mò.
Nặn người tuyết không dễ tý nào, nhất là còn phải nặn một người tuyết khổng lồ, nhưng Hòa Ngọc vẫn nghiêm túc làm từng bước một. Vật trang trí biến hình có thể biến thành găng tay, cũng có thể biến thành cái xẻng, cực kỳ hữu ích.
Bé mèo lớn nhìn cậu, ánh mắt từ kinh ngạc chuyển sang kích động, nó đột nhiên đứng dậy, vòng qua Hòa Ngọc và người tuyết, nhảy sang trái và phải, điên cuồng vẫy đuôi, rất phấn khích.
"Ngao ~"
"Ngao ngao ~"
Nó bên cạnh náo loạn ầm ĩ, giống như không thể chờ đợi, điên cuồng thúc giục.
Hòa Ngọc đang nặn Hàn Băng thú. Giống hệt mình thì làm sao mà không phấn khích cho được.
Hàn Băng thú không thể chờ được, đi tới đi lui, vẻ mặt vừa kích động vừa gấp gáp, một đôi mắt xanh như nước luôn luôn di chuyển đến bên cạnh Hòa Ngọc, quấy rầy "công việc" của Hòa Ngọc.
Khi đầu của nó lại gần, Hòa Ngọc vươn tay ra, áp vào mũi nó và đẩy nó ra. Giọng cậu bất lực: "Tránh ra trước đi, phải đợi một lúc nữa."
Bé mèo lớn bỏ cuộc, sau khi rụt đầu lại thì rất nhanh lại đến gần Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc suy nghĩ một chút, trước tiên nặn cho nó một quả cầu tuyết, đẩy cho nó: "Mày chơi cái này trước đi, chờ tao một tý."
Hàn Băng thú giữ quả cầu tuyết bằng hai chân của nó, nhìn Hòa Ngọc rồi nhìn "người tuyết", sau đó quay qua nhìn quả cầu tuyết bên cạnh móng vuốt, biết điều đi sang bên kia chơi.
"Ngao ~"
"Ngao ~"
Nó lăn những quả cầu tuyết như một niềm vui, đuổi theo bên cạnh, vô số bông tuyết bắn tung tóe, để lại một cái hố lớn trên lớp tuyết dày, cũng để lại dấu vết của quả cầu tuyết.
Nó thậm chí còn nhìn vào Hòa Ngọc, sau đó nhìn vào quả cầu tuyết, tự động lăn quả cầu tuyết ngày càng lớn hơn.
"Bụp-"
Ngay sau đó, một tiếng nổ lớn vang lên bên cạnh Hòa Ngọc.
P/s: V đã tạm thoát khỏi tư bản ác độc hết tuần nàyyyy (`⌒ *) O- (` ⌒´Q)
Mai bão chương bão chương bão chương *chuyện quan trọng cần nhắc 3 lần*
Chúc cả nhà ăn lễ dui dẻ ạ (♡ ˙︶˙ ♡)