Dưới chân núi.
Quả cầu tuyết cuối cùng cũng dừng lại, Trấn Tinh kéo vài người máy từ trong đống tuyết ra, gã là người phản ứng nhanh nhất, mặc dù cũng bị kéo xuống nhưng chỉ dính vào một bên của quả cầu tuyết, không bị bọc vào trong đó.
Thành Chiêu, Nguyên Trạch yếu ớt bò ra khỏi quả cầu tuyết, cơ thể run rẩy, cực kỳ nhếch nhác.
Bọn họ vừa bị quấn vào trong quả cầu tuyết, dọc đường không những bị va đập với đè bẹp, lại còn không thể thở được, chịu đủ sự tra tấn. Nếu không phải cơ thể của chiến sĩ Liên Bang cực kỳ cường tráng, nếu đổi lại người có thể chất kém gặp phải cảnh vừa nãy đã trực tiếp mất mạng rồi. Nhưng cho dù là vậy thì cũng đau đầu chóng mặt, muốn nôn nhưng lại không có sức, hoàn toàn không thể đứng dậy được.
Giọng nói Nguyên Trạch khàn khàn: "Chúng ta bị cái gì tấn công thế, tốc độ của quả cầu tuyết quá nhanh, vãi, vốn dĩ còn không kịp phản ứng."
Trấn Tinh: "Có thể là Hàn Băng thú."
Thành Chiêu khó khăn ngẩng đầu lên: "Vậy bây giờ nên làm gì đây?"
Eugene suy sụp, nghe thấy vậy, cánh tay máy khó khăn vươn ra, chống đỡ bản thân, gã ngẩng đầu nhìn về phía trước, vẻ mặt thẫn thờ, đáy mắt mơ hồ hiện lên tia sụp đổ.
"Chúng ta phải leo lên lần nữa hả?"
Mọi người: "..."
Aaa!
Đoàn người gục ngã.
Trời đã tối, thời gian không chờ đợi một ai, bây giờ số người thăng cấp cũng không ít, tổng cộng chỉ có mười nghìn slots, nếu còn tiếp tục chậm trễ thì bọn họ sẽ không qua được.
Vì vậy chỉ có thể leo lên một lần nữa.
Một nhóm người kéo lê thân thể mệt mỏi đau nhức leo lên núi lần nữa.
"Lần này cẩn thận một chút, đừng để không nhìn thấy gì lại bị cái gì đó đánh văng xuống núi lần nữa." Eugene nghiến răng nghiến lợi nói.
Những người khác đồng loạt gật đầu.
Khán giả Liên Bang thấy một nhóm người khó khăn leo lên núi, bước chân loạng choạng, lại nhìn sang phòng phát sóng trực tiếp bên cạnh, thấy cảnh Hòa Ngọc làm tổ trên đầu của Hàn Băng thú ngủ ngon lành.
Thật là một sự tương phản rõ rệt.
"Đúng là cảm giác so sánh quen thuộc, lại nhớ về vòng tuyển chọn."
"Lúc đầu Hòa Ngọc cưỡi con cá lớn lượn khắp nơi cũng là như thế này này, người khác còn không biết đang xảy ra chuyện gì, cậu ta đã cưỡi cá lớn đi dạo khắp nơi."
"Bọn Eugene thảm thật đấy, Vạn Nhân Trảm vừa thoát khỏi sự khống chế của Hòa Ngọc thì đám Eugene lại bước vào."
"Đúng là, chỉ có thảm nhất chứ không có thảm hơn."
"Mẹ kiếp, Hòa Ngọc đúng là làm người ta phục sát đất luôn, tôi lại bị vả mặt rồi, đi vào ngõ cụt rồi, Hòa Ngọc lại giở trò."
Trạm trung gian.
Seattle và Kiều Viễn nhìn nhau, Seattle cảm thấy lo lắng: "Xem ra chúng ta sớm thoát khỏi trò chơi cũng không tệ."
Kiều Viễn: "Thiếu một số trang bị, nhưng kiểu gì cũng sẽ tiêu hai trăm nghìn phiếu."
Sắc mặt Đoàn Vu Thần thoải mái, không còn tức giận như trước, ngược lại là nhìn thấy người khác khổ hơn mình còn có cảm giác "thở phào nhẹ nhõm", cười nói: "Rất tốt, bây giờ chúng ta có thể xem trải nghiệm sau đó của đám người Trấn Tinh rồi."
Thảm, càng thảm càng tốt
Bọn Trấn Tinh càng thảm thì sẽ làm người khác nghĩ rằng nhóm Đoàn Vu Thần vẫn chưa phải là quá thảm, cũng sẽ không quá xấu hổ.
Nói cho cùng, cảm giác hạnh phúc là do so sánh mà ra.