Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 278

Chương 278 (130)

Vạn Nhân Trảm lẩm bẩm: "Con Hàn Băng thú này sao lại ngu ngốc như vậy?" [V: Chó chê mèo lắm lông :)))]

Trảm Đặc xen vào nói: "Hàn Băng thú cũng không ngu, là do Hòa Ngọc có rất nhiều cách, giống như lúc ở vòng tuyển chọn chỉ có cậu ta có thể cưỡi cá lớn, còn chúng ta chỉ có thể khổ sở tìm cách kiếm sống." Đối mặt với Hàn Băng thú, e rằng bọn họ chỉ có thể lấy cứng chọi cứng, vốn dĩ không nghĩ ra cách thuần hóa nó. Hòa Ngọc có thể thuần hóa Hàn Băng thú, đúng là cực kỳ phi thường.

Trong góc, Lăng Bất Thần giống như người vô hình đưa tay lên chống cằm, nhìn về phía trước, chớp mắt. Hòa Ngọc đúng là biết cách nựng mèo. Cậu ấy cũng muốn nựng, huhuhu.

Trời sáng, mặt trời từ từ mọc lên, cho thấy hôm nay là một ngày tốt lành. Nhưng cho dù mặt trời mọc thì trên người cũng không có chút hơi ấm nào. Trong thế giới của băng tuyết, chỉ có sự lạnh giá.

Sau một đêm khó khăn, cuối cùng Trấn Tinh, Eugene và những người khác cũng leo lên được. Thật sự là leo núi, lên núi càng ngày càng khó khăn, đặc biệt là lần thứ hai, thể lực giảm sút, trạng thái cũng không tốt, lúc nửa đêm nhiệt độ lại còn hạ xuống. Bọn họ muốn dừng hành động leo núi lại, nhưng nếu dừng lại sẽ có khả năng bị chết cóng. Không còn cách nào khác, chỉ có thể cắn răng tiếp tục leo lên.

Cuối cùng trời sáng rồi, bọn họ cũng đã leo được lên núi. Tay ấn trong tuyết, đầu thò ra ngoài, cảnh giác nhìn chung quanh, sợ một quả cầu tuyết khác đột nhiên vọt ra. Cả đỉnh núi rất rộng lớn, nhưng lại rất bằng phẳng. Ngoại trừ hai "ngọn núi" ra dường như không có gì, ít nhất là không có gì trong tầm mắt của họ.

Thành Chiêu thở phào nhẹ nhõm, tay dùng lực, đi lên. Nguyên Trạch cũng leo lên, giọng nói khàn khàn nói: "Cuối cùng cũng lên tới nơi rồi, còn chưa nhìn thấy Hàn Băng thú, tạm thời an toàn, có thuốc viên thì uống trước để bổ sung năng lượng." Nói xong, gã dẫn đầu uống một lọ thuốc viên ba sao. Mặc dù hiệu quả không bằng thuốc viên cao cấp nhưng là vật tư khan hiếm, hiện tại cũng đủ dùng.

Cách Đới không cảm thấy gì, chỉ có thể nghiêm mặt nói: "Hòa Ngọc có rất nhiều đồ tốt, nếu như cậu ta vẫn chưa chết thì chắc chắn đã giấu ở đâu đó rồi, chúng ta phải tìm ra cậu ta, cướp lấy trang bị của cậu ta." Vòng thứ hai ở trận đấu vòng loại, bởi vì Hòa Ngọc nên gã chẳng được cái gì lại còn phải tiêu hao một trăm nghìn phiếu bầu để rời đi. Đến mức từ vòng đó đến bây giờ mới có có một trăm tám mươi nghìn phiếu bầu, phiếu của gã không đủ, vì thế không cho phép xảy ra bất kỳ sự cố nào.

Trong vòng thứ ba, nhóm Hòa Ngọc đi trước bọn họ, không để lại cho bọn họ chút trang bị nào. Chỉ khi họ hợp sức giết cây đại thụ và nội gián ở ải bốn thì mới có được một vài món, còn bởi vì phân chia không đều nên suýt chút nữa đã đánh nhau. Sao Cách Đới không tức giận cho được. Bọn Hòa Ngọc luôn đi trước một bước, chắc chắn rất nhiều trang bị.

Thành Chiêu nặng nề gật đầu. Bọn họ thống nhất quan điểm, hành động tiếp theo là giết Hòa Ngọc, cướp trang bị.

Trấn Tinh không phản đối đề nghị "giết Hòa Ngọc", nhưng từ tận đáy lòng gã biết rằng không thể giết được Hòa Ngọc. Hòa Ngọc có thể một mình đi đến bây giờ, còn sống tốt nữa, vậy thì không thể dễ dàng g**t ch*t được, nếu không rất dễ thất bại.

Nhưng Trấn Tinh muốn tìm Hòa Ngọc.

Bình Luận (0)
Comment