Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 279

Gã quay lại nhìn những người khác và hỏi: "Làm sao tìm được cậu ấy, mấy người nghĩ ra cách gì chưa?"

Eugene đột nhiên cười nham hiểm: "Hì hì, tôi có cách rồi." Gã đột nhiên lấy lại tinh thần, cố gắng đứng dậy, không có ý tốt nói: "Vẫn phải cảm ơn Hòa Ngọc đã cho tôi cảm hứng ở phó bản trước."

Eugene đang nói, giơ tay lấy đầu mình xuống.

Mọi người: "..." Nhanh như vậy đã có thể chấp nhận bản thân có thể được sử dụng như một cỗ máy hả, có ổn thật không đấy?

Bình luận: “Hòa Ngọc đã mở ra chức năng mới cho người của hành tinh Cơ Giới.”

"Nghĩ về phó bản trước, lúc Eugene bị biến thành cỗ máy để sử dụng, toàn thân đều gắt gỏng, nhưng bây giờ lại, chậc chậc."

"Hòa Ngọc đã thay đổi họ trong vô hình."

Không quan tâm đến ý kiến của bọn họ, Eugene đã tiếp nhận "chức năng mới" của mình, ngón tay linh hoạt gõ gõ: "Mặc dù không có bản lĩnh như Quỳnh nhưng đây là đầu của tôi, cũng coi như dùng được."

Cách Đới chợt nhận ra: "Anh định biến đầu mình thành máy dò hả?"

"Đáp án chính xác." Ngón tay máy móc của Eugene thao tác không ngừng: "Đỉnh núi này nhìn thì không có nhiều sinh vật, máy dò có thể thăm dò được sự tồn tại của con người, chắc chắn có thể tìm ra Hòa Ngọc từ đó."

Eugene: "Hehehe, cậu ấy trốn kĩ như thế nào cũng không ngờ được tôi sẽ tìm thấy cậu ấy."

Thành Chiêu cũng cười, hai mắt híp lại: "Được, cậu ta xoay chúng ta vòng vòng, chẳng lẽ chúng ta không làm gì được cậu ta."

Cách Đới: "Đợi tí nữa tìm được cậu ta, tôi phải bắt cậu ta quỳ xuống xin tha mạng!" Mạnh đến đâu, có thể mạnh hơn bọn họ cùng hợp sức lại sao?

Nghĩ đến cảnh tí nữa Hòa Ngọc sẽ quỳ xuống xin tha mạng, tất cả mọi người đều cười rất ác ý.

Trấn Tinh: "..." Có dự cảm không lành.

Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt, Hòa Ngọc thoải mái ngủ cả đêm mở mắt ra, có lớp lông ấm của Hàn Băng thú, bây giờ cậu chỉ cảm thấy ấm áp và thoải mái thấy ấm áp và thoải mái. Trải qua một đêm, cả người quay lại trạng thái tốt nhất. Lông của bé mèo lớn giống như tấm chăn thoải mái nhất, nhiệt độ không đổi, cho dù là nửa đêm nhiệt độ đột ngột giảm xuống thì cũng rất ấm áp.

Cậu ngáp một cái, vươn vai.

Nhưng còn chưa đợi cậu ngồi dậy thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Eugene: "Là hướng này, tôi phát hiện Hòa Ngọc ở ngay chỗ này."

Thành Chiêu: "Ở sau núi tuyết hả?"

Nguyên Trạch chạy tới từ phía sau, lắc đầu nói: "Không, Hòa Ngọc không trốn ở đây."

"Chẳng lẽ ở bên trong?"

"Eugene, thăm dò của anh có đúng không thế?"

Bình Luận (0)
Comment