Đám người Eugene nằm la liệt, nằm dưới đất thở hổn hển, khắp người đều là vết thương, hơn nữa thể lực cũng tiêu hao cạn kiệt, không còn chút sức lực nào, căn bản không động đậy nổi.
Có người chuẩn bị rời đi, có người bày ra vẻ mặt tuyệt vọng.
Tuyết bay đầy trời, cảm giác ngồi la liệt trên đất sau khi vận động kịch liệt quả thật không cách nào hình dung được, gương mặt Al của Cách Đới cũng trở nên trắng bệch.
Có người chơi với bé "mèo lớn", Hòa Ngọc chỉ cần dùng bàn chải chải lông nó, giữ cho tâm trạng của nó luôn tốt là được. So với sự cực khổ ngày hôm qua thì hôm nay nhẹ nhàng hơn nhiều, tinh thần cậu vô cùng thoải mái.
Còn Hàn Băng thú cuối cùng cũng bổ nhào xong, chuẩn bị hưởng thụ bữa ăn của mình. Đầu tiên nó nhìn hai người đã chết đang nằm trên đất, đồng thời cũng không giết đám người còn sống kia, không chỉ là vì để lại chơi mà còn để dự trữ thức ăn. Đột nhiên xuất hiện nhiều người như thế, nó đã sẵn sàng để ăn dần dần. Cho nên nó mới không giết đám người còn lại.
Hàn Băng thú bước đến bên cạnh hai người đã chết, mở to mồm mình ra. Đột nhiên Hòa Ngọc kéo tai nó lại, ngăn cản: "Bẩn đấy, đừng ăn thứ này."
Bữa ăn bị làm phiền như thế cho dù là món đồ chơi mình thích thì Hàn Băng thú cũng rất tức giận, nó đưa móng vuốt ra bắt Hòa Ngọc xuống, dùng ánh mắt không hài lòng nhìn cậu chằm chằm, động tác cũng trở nên thô lỗ hơn.
Hòa Ngọc cầm bàn chải lên bình tĩnh nhìn nó. Hàn Bằng thú thấy bàn chải thì nhớ đến cảm giác được chải lông. Sự lạnh lùng trong ánh mắt của nó dần vơi bớt, đặt Hòa Ngọc sang bên cạnh thi thể đầu đầy lông nghiêng sang một bên "gầm" lên. Cậu muốn ăn thì tự chọn đi.
Đối với Hàn Băng thú bá đạo đây mà nói chia thức ăn cho "đồ chơi" là một chuyện không dễ dàng gì, mang nghĩa nó rất trân trọng đến thứ "đồ chơi" luôn mang đến bất ngờ cho nó. Song Hòa Ngọc đứng vững trên đất nhưng không hề đến gần người đang nằm ở kia. Cậu phủi bớt tuyết trên quần áo, lấy ra thứ gì đó từ trong ba lô ra quảng cho nó: "Ăn cái này đi, đừng ăn thịt người."
Hàn Băng thú mở miệng như một thói quen đón lấy. Sau đó ánh mắt của nó sáng lên, đôi mắt màu xanh nước biển lập tức trợn tròn, cái đuôi khổng lồ đầy lông vẫy lên điên cuồng, nó vô cùng vui mừng "ngao" một tiếng. Cái đầu khổng lồ của nó xông thẳng đến trước mặt Hòa Ngọc, nhưng do không khống chế được sức mạnh nên đẩy Hòa Ngọc suýt ngã xuống đất.
"Ngao ngao ngao ~"
Nó điên cuồng đòi ăn, chép chép miệng, nhớ lại hương vị món ăn lúc nãy.
Hòa Ngọc lấy ra một cái nữa. Đó là cá mặn cậu phơi khi tham gia vòng tuyển chọn. Khán giả ghét bỏ vì Hòa Ngọc để cá mặn vào ba lô chung với trang bị, không muốn chọn mở túi cậu ra để kiểm tra nên rất nhiều người đều quên mất trong ba lô của cậu còn có thứ này.
Cậu vừa lấy nó ra thì Hàn Băng thú kích động kêu lên ngao ngao, liên tục vẫy đuôi.
Hòa Ngọc vứt cá mặn vào trong miệng nó: "Mèo thì nên ăn cá, đừng ăn thịt người, không sạch sẽ đâu."
"Ngao ngao ~"
Nó cắn một cái, y hệt một cục bông trắng đang say, đuôi cứ vẫy mãi, hai tai dựng lên, đôi mắt to màu xanh híp lại, ngay cả râu cũng hạnh phúc rung lên.
Cái gì mà người đang nằm trên đất. Nó không còn thèm nữa, nó chỉ muốn ăn cá thôi.