Hòa Ngọc nhấc chân lên tìm chỗ sạch sẽ để đi, dưới đất nhuốm đầy máu của những tuyển thủ đã chết nên cậu không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào nữa.
Bé mèo lớn lập tức đi theo, không thèm ngó ngàng đến hai người đang nằm dưới đất.
Hòa Ngọc lạnh lùng vứt lại một câu: "Xử lý cho sạch sẽ."
Đám người Eugene, Cách Đới, Nguyên Trạch, Thành Chiêu: "..."
Cậu đang ra lệnh cho bọn họ sao?
Hòa Ngọc dừng bước quay đầu lại: "Không muốn làm à, bé mèo, chơi với họ đi."
"Dọn, bây giờ dọn ngay." Nguyên Trạch nhảy dựng lên.
Eugene ngân ngấn nước mắt gật đầu.
Cách Đới cũng khóc không ra nước mắt.
Quá thảm, họ quá thảm rồi.
Gặp phải Hòa Ngọc không có gì tốt cả. Mỗi lần đuổi giết cậu, đến cuối cùng người thảm bại đều là họ.
Trấn Tinh ló đầu ra khỏi đống tuyết, tò mò nhìn theo bóng lưng của Hòa Ngọc, dáng người gầy yếu của đối phương đi trong tuyết từng bước một, trông vô cùng ung dung thong thả. Còn đi bên cạnh người gầy yếu kia lại là một con mèo khổng lồ, nó không ngừng đi theo dùng chóp mũi cọ vào người cậu, cố gắng lấy lòng để được cho ăn. Làm gì còn dáng vẻ hung dữ của Hàn Băng thú nữa.
Trấn Tinh: "..." Không hổ là cậu đấy Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc dắt bé mèo lớn kia đi đến nơi sạch sẽ, đột nhiên lại thấy từng dòng chữ lướt nhanh qua trên bình luận trước mặt.
"Tại sao Hòa Ngọc lại không lợi dụng Hàn Băng thú để xử lý hết đám người Trấn Tinh?"
"Đúng vậy, đây là cuộc thi chém giết, tại sao Hòa Ngọc không nghĩ cách giết hết họ vậy?"
"Vòng trước Cách Đới, Thành Chiêu tiêu hết một trăm ngàn phiếu, số phiếu hiện tại vẫn còn thiếu, bây giờ Hòa Ngọc cho Hàn Băng thú ra tay thì hai người họ chết là cái chắc."
"Nếu như tôi là Hòa Ngọc, chắc chẵn sẽ giết hết bọn họ."
"Ải trước cậu ta nương tay với Vạn Nhân Trảm, vốn dĩ có thể nhân lúc Vạn Nhân Trảm hoảng sợ để loại gã nhưng cậu ta đã bỏ lỡ cơ hội tuyệt vời này."
Thấy bình luận như thế, biểu cảm của Hòa Ngọc vẫn không thay đổi, chỉ bình tĩnh đưa tay ra v**t v* mặt của bé mèo lớn.
Trận thi đấu này như nuôi cổ vậy, đưa họ vào trong cùng một hệ thống, dựa theo quy tắc, sắp xếp của trò chơi mà tấn công, chém giết lẫn nhau để bản thân mạnh hơn, đồng thời cũng biểu diễn cho khán giả xem. Sau khi vào đó họ không còn biết tình hình bên ngoài nữa, trong mắt chỉ có cuộc thi, hoặc là chết, hoặc là g**t ch*t tất cả, trở thành người duy nhất sống sót trở ra ngoài.
Cho nên trong trò chơi này không có đội nhóm, không có lòng tin, cũng không có nhân tính.
Nhân từ là tàn nhẫn với bản thân mình. Dù sao trong số họ cũng chỉ có thể có một người sống.
Không cần biết tính cách bên ngoài như thế nào, nhưng ở trong này có thể bộc lộ mặt xấu xa nhất trong tính cách của mỗi người, phản bội, chém giết, hãm hại, nói dối, trong này tất cả đều bình thường, tất cả đều để bản thân sống sót trở ra ngoài.
Hòa Ngọc không biết vì sao mình lại xuyên vào đây, còn kỳ lạ hơn là đôi khi cậu lại thấy được bình luận. Đây là ưu thế của cậu. Thông qua bình luận cậu có thể biết được tình hình của các tuyển thủ khác, có thể thấy cách nhìn và phân tích của khán giả.
Còn những tuyển thủ khác thì lại không thấy được, cho dù có vào trạm trung chuyển xem trực tiếp đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể thấy được cảnh thi đấu, không hề có bình luận, cũng không có tin tức của các tuyển thủ khác.
Ví dụ như bây giờ, bình luận nói cho cậu biết số phiếu của Cách Đới và Thành Chiêu không đủ, cho thể nhân cơ hội này giết hai người họ. Nếu như những tuyển thủ khác thấy được đạn mạc thì chắc chắn họ sẽ làm vậy ngay tức thì. Cơ hội tốt để thanh trừ đối thủ ai lại không muốn chứ.
Khóe miệng Hòa Ngọc giương lên thành một đường cong.
Cậu lập ra kế hoạch theo quy tắc, tuân thủ quy tắc, là vì mạng sống. Nhưng điều cậu thích nhất là phá vỡ quy tắc.
Bao gồm cả quy tắc Show sống còn đỉnh lưu. Dù sao cảm giác trở thành một con cổ trùng thật sự không vui chút nào. Dựa vào quy tắc Show sống còn đỉnh lưu, từng bước loại hết tất cả, chỉ còn mình sống sót trở thành "đỉnh lưu", trở thành "cổ vương" cuối cùng, đây là một chuyện tốt thật sao?