Hòa Ngọc đứng lên, Hàn Băng thú dùng tay đưa cậu lên đầu mình, nó cũng đứng dậy, đôi mắt lạnh lùng màu xanh liếc nhìn đám người bên dưới, dường như có thể ra tay với họ bất cứ lúc nào.
Dọa họ sởn cả tóc gáy, người cứng đờ không động đậy, ngoan như chim cút vậy.
Hòa Ngọc: "Nhanh lên, tôi đói rồi." Cuối cùng cậu cũng chịu thừa nhận rằng người muốn ăn cá nướng là mình chứ không phải Hàn Băng thú.
Đám người Eugene tức đến nghiến răng, chỉ có thể vác củi, khó khăn trèo lên trên, còn trước mặt, Hòa ngọc đang ngồi trên bé mèo lớn, nó nhảy lên vài cái rồi biến mất. Rõ ràng có thể chỉ huy Hàn Băng thú để lấy được củi một cách dễ dàng, nhưng cứ nhất quyết bắt họ vác lên.
Hòa Ngọc, mày giỏi lắm! Ánh mắt họ chất chứa sự phẫn nộ, ấm ức, khó khăn leo lên.
Bình luận.
"Biệt đội báo thù thêm N người."
"Ha ha ha, cười chết tôi rồi, ai nấy đều muốn xử lý Hòa Ngọc nhưng kết quả lại bị Hòa Ngọc xử lý."
"Nhưng Hòa Ngọc đã đắc tội với tất cả họ, vậy vòng sau cậu ta phải làm sao đây?"
"Đúng vậy, Hòa Ngọc đúng là rất thông minh và nhanh trí, nhưng sau vòng này sẽ có rất nhiều cao thủ có suy nghĩ chung, chỉ cần thấy cậu ta là sẽ ra tay, sau này cậu ta sẽ thế nào đây?"
"Không biết vòng sau sẽ thế nào, chậc chậc, tôi rất mong chờ biểu hiện của Hòa Ngọc."
Khán giả không còn nghi ngờ Hòa Ngọc có thể qua vòng này không nữa, vì hiển nhiên cậu đã biểu hiện rất ổn. Họ lại lo lắng cho vòng sau của cậu hơn.
Phải biết ngày tháng còn dài, vòng này Hòa Ngọc đã đắc tội quá nhiều người, hơn nữa là đắc tội đến mức phải chết. Vòng sau nếu có cơ hội thì người đầu tiên bị g**t ch*t sẽ là cậu. Cậu không kiêng dè gì ai thế này, chẳng lẽ không nghĩ đến những điều này sao?
Không ai có thể đoán được suy nghĩ của Hòa Ngọc, họ chỉ có thể mang theo nghi ngờ đó xem tiếp.
Trải qua nửa ngày trời "lặn lội đường xa", cuối cùng đám người Eugene đã vác được củi lên núi, vừa đến đỉnh núi thì lập tức bỏ xuống, không thể động đậy được gì nữa.
Eugene: "Không được, không xong rồi, tôi sắp hẻo rồi."
Ánh nhìn Thành Chiêu thẫn thờ: "Lần thứ ba, đây là lần thứ ba chúng ta leo ngọn núi này rồi." Vốn họ cảm thấy sẽ không leo được l*n đ*nh núi hai lần, lúc họ leo lên lần thứ ba thì hoàn toàn gục ngã, không ai còn năng lượng chiến đấu cả, lúc này mà ra tay với họ thì quả thật dễ như trở bàn tay.
Eugene di chuyển mắt một cách khó khăn, mơ màng đề phòng xung quanh. Nhưng trừ Hòa Ngọc đang xếp củi họ vác lên thì không ai làm gì cả, Trấn Tinh cũng nằm dài bên cạnh không động đậy. Khối rubik quan trọng kia cũng được đặt bên cạnh, còn gã thì đầu đổ đầy mồ hôi, hơi thở gấp gáp, thậm chí không còn sức lực cất khối rubik ấy vào, cứ bình nằm đó như vậy, hai mắt vô hồn.
Eugene: "Này." Gã chống tay ngồi dậy, nhìn sang Trấn Tinh: "Chơi với Hàn Bằng thú vất vả như vậy sao?"
Mặt Trấn Tinh không cảm xúc nhìn sang gã: "Lần sau ông có thể thử."
Thấy Trấn Tinh cũng không thoải mái, Eugene lập tức trở nên vui vẻ hơn, thậm chí cảm thấy sức lực bị tiêu hao cũng hồi phục lại được một chút, gã nhếch môi lên, vừa định cười thành tiếng.
Hòa Ngọc: "Eugene, nếu như anh đã khỏe hẳn rồi thì đến đây nhóm lửa đi."
Eugene: ".." Tôi không hề, tôi không khỏe.
Gã chuẩn bị ngã xuống giả chết thì một cục bông xù khổng lồ đưa đầu đến phía trên gã, đôi mắt to màu xanh lam nhìn gã từ trên xuống. đây là "ánh nhìn chết chóc thật sự" đấy.
Eugene: "..." Nước mắt gã rơi đầy mặt bò dậy đi về phía đống lửa, xoay xoay cánh tay người máy cứng đờ, đau đớn, chất củi lên.
Gã sai rồi, gã không nên đắc ý.
Gã sai rồi, gã không nên ra mặt.
Chẳng trách Trấn Tinh lại nằm đó không động đây, thì ra không chỉ là mệt mà còn để trốn việc.