Lửa đã được nhóm xong, Hòa Ngọc lấy ra mười mấy con cá khô.
"Ngao ngao."
Hàn Băng thú ngửi thấy mùi cá khô thì vội gần chết, vây quanh cậu xoay vòng vòng, đòi ăn điên cuồng, trước đây nó cũng đã từng âm mưu cướp lấy nhưng chỉ cần đưa tay ra thì cá sẽ biến mất không thấy đâu nữa. Nó cầm Hòa Ngọc lên lật qua lật lại xem thử nhưng cũng không ngửi thấy mùi cá khô.
Vì thế nó hiểu ra là không thể giành được. Đương nhiên đây là do Hòa Ngọc muốn huấn luyện nó.
Không giành được thì chỉ có thể đòi thôi, dùng cơ thể nhẹ nhàng chạm vào là có thể khiến Hòa Ngọc lảo đảo, cho nên nó có vội đi nữa cũng chỉ có thể vây quanh, kêu ngao ngao, vẫy đuôi không ngừng thôi.
Những người khác yên lặng lui về, căn bản không dám đến gần.
Mùi của cá khô vô cùng mê người, bé mèo lớn kia nuốt nước bọt, thật sự không nhịn được nữa, đưa móng vuốt đầy lông của mình về phía Hòa Ngọc, móng vuốt của nó quá lớn, chỉ có thể nhẹ nhàng vỗ lên lưng Hòa Ngọc thôi. Nó sợ đập chết món "đồ chơi" này, chỉ có thể chạm nhẹ ba lần rồi thu móng vuốt đầy lông kia về, đôi mắt màu xanh lam nhìn chăm chăm cậu.
Hòa Ngọc: "Đợi một lát."
Dứt lời cậu lấy chiếc bật lửa ra. "Tách" một tiếng, một ngọn lửa nhỏ cháy lên, cậu đưa tay ra châm lửa lên đống củi.
Hòa Ngọc thu bật lửa về, cảm thán: "Không hổ là trang bị bật lửa, dùng rất tốt."
Bình luận: "Thật là, đây rõ ràng là một chiếc bật lửa bình thường mà."
"Tâm trạng Hòa Ngọc tốt thật."
Cho dù đã biết từ trước nhưng vẫn vô cùng kinh ngạc. Đợt loại thứ hai ở ải thứ hai lại thưởng một chiếc bật lửa không thể tầm thường hơn, đồng thời Hòa Ngọc còn dùng chiếc bật lửa này để dọa Seattle phải bỏ đi.
Quả là một trang bị huyền diệu.
Trạm trung chuyển.
Seattle: "..."
Kiều: "Ha ha ha cách cô rời đi cũng quá đáng thật."
Seattle thẹn quá hóa giận: "Không phải anh cũng quá đáng sao, bị ảo cảnh dọa cho chạy mất, bản thân đi trước còn đắc ý phiếu của mình đủ, những người khác không quá đáng thì đều bị Hòa Ngọc xoay mòng mòng."
Khán giả: "..." Đồng loạt bị bắn trúng tim đen.
Trảm Đặc ho lên một tiếng: "Khụ khụ, bỏ đi, chúng ta đừng nên tổn thương lẫn nhau nữa, tiếp tục xem đi."
Ánh nhìn của khán giả quay lại màn hình, chỉ là tâm trạng mọi người vô cùng phức tạp.
Trong phó bản.
Hòa Ngọc nhóm lửa xong thì đặt mười mấy con cá khô lên đó nướng. Bước vào cuộc thi này, trừ phó bản trước có căn tin thì vấn đề ăn uống của vòng tuyển chọn và phó bản này đều vô cùng khó khăn, vòng tuyển chọn thì ăn cá nửa chín nửa sống, còn phó bản này căn bản không có đồ ăn. Hòa Ngọc không mình đồng da sắt như Liên Bang tuyển thủ, cậu rất đói.
Cá gác trên lửa, rất nhanh tiếng nướng cá "xèo xèo" đã vang lên, mùi hương nồng nặc của cá nướng bốc lên, không có gia vị, đây chỉ đơn giản là mùi hương của cá thôi mà đã vô cùng quyến rũ cả người lẫn mèo.
"Ngao."
"Ngao ngao."
Mèo lớn thèm ăn ngửa mặt lên trời kêu lên, nước bọt tuôn ra khắp nơi. Nó không nhịn được nữa, đưa móng vuốt đầy lông của mình đến đống lửa, nhắm thẳng vào cá khô, nó muốn lấy cá khô ra.
Hòa Ngọc đưa tay đánh mạnh lên móng vuốt lông lá kia, ngăn hành động của nó lại.
Đám người Eugene đứng không xa khi thấy cảnh này: "..." Hòa Ngọc đúng là dũng cảm.
Tay bé mèo lớn khựng lại, nó quay đầu nhìn sang Hòa Ngọc, tức giận "ngao" lên một tiếng.
Hòa Ngọc vô cùng bình tĩnh: "Đợi thêm lát nữa, đừng vội." Cậu vẫn ngăn nó lại.
Nhất thời đầu móng vuốt của bé mèo lớn lộ ra ngoài, hung dữ nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, vẻ mặt hung ác. Tính đến cùng thì nó cũng không phải là một con mèo nghe lời.
Trấn Tinh đứng phía xa xem, Eugene trợn tròn mắt, khán giả cũng cảm thấy nơm nớp, có thể đoán trước được tiếp sau đây sẽ nhìn thấy một cảnh tượng tàn nhẫn và máu me.
Duy chỉ có Hòa Ngọc lại không hề hoang mang, cậu vừa trở mặt cá khô vừa đưa giơ tay ngăn lại. Đôi mắt màu xanh lam của Hàn Băng thú nhìn chằm chằm vào cậu, đối với loài thú, ngăn cản việc nó ăn là một hành động không hề thân thiện, hoàn toàn đang khiêu khích nó, có thể khiến thú tính của thú dữ bất cứ lúc nào.
Khán giả sững sờ. Hòa Ngọc vẫn đưa tay ra, ánh mắt nghiêm túc. Hàn Băng thú nhìn chằm chằm cậu, ngửi thấy mùi hương hấp dẫn, một lúc sau thì thu móng vuốt của mình lại, cái đầu khổng lồ cúi xuống.
Hòa Ngọc đưa tay gãi dưới cằm nó, cậu dùng sức rất mạnh, nhưng đối với Hàn Băng thú thì chỉ là đang gãi ngứa thôi. Nó "grừ grừ" một tiếng, ngoan ngoãn nằm sấp xuống, cái đầu khổng lồ gác lên chân trước, dựa vào Hòa Ngọc, trông ngóng nhìn đống lửa trước mắt ch** n**c bọt.
Hàn Băng thú to lớn nằm xuống, thân hình cũng vô cùng lớn, một cao một thấp đứng chung với nhau, cảnh tượng này lại trông rất hài hòa. Hòa Ngọc bình tĩnh nướng thịt, còn dùng dao Vô Kỳ rạch vài đường lên thân cá.
Mùi hương thơm lưng càng tỏa ra xa hơn, đám người Eugene, Trấn Tinh đứng không xa cũng nuốt nước bọt. Họ dần dần đến gần đống lửa.
Mười mấy con cá, họ cũng phải có một con chứ nhỉ. [V: nhỉ?]