Mấy người chậm rãi đi tới bên đống lửa, không dám tới gần Hàn Băng thú, nên đi về phía Hòa Ngọc, ngập ngừng tiến đến, cố gắng đến gần Hòa Ngọc.
Tuy nhiên, Hàn Băng thú ở phía bên kia đang tập trung vào cá nướng, lập tức quay đầu nhìn về phía bọn họ, nhìn chằm chằm bằng ánh mắt chết chóc, trong đôi mắt xanh như nước không chút cảm xúc.
Eugene: "..." Lặng lẽ lùi lại, cách chỗ Hòa Ngọc năm mét rất xa.
Vừa không cảm nhận được hơi ấm của ngọn lửa, vừa không cách nào "âm thầm" nói chuyện với Hòa Ngọc.
Eugene nhìn Hàn Băng thú, lại nhìn Hòa Ngọc, không nhịn được mở miệng
"Hòa Ngọc, sao cậu thu phục được nó thế?"
Hòa Ngọc bình tĩnh lật cá nướng lên, ánh lửa chiếu vào mặt cậu, khiến khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng của cậu như được sưởi ấm, tỏa sáng, giọng nói cậu bình tĩnh: "Anh nghĩ tôi sẽ nói cho anh biết à?"
Eugene: "..." Đúng vậy, đây là "bí mật độc nhất vô nhị", cho dù là gã cũng không thể nói ra.
Eugene linh hoạt đổi đề tài: "Cậu có biết cách nào để qua ải này không? Tại sao tôi cảm thấy mông lung quá." Bọn họ có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi Hòa Ngọc, nếu hỏi một câu không có được đáp án, thì còn có những câu hỏi khác muốn hỏi.
Hòa Ngọc: "Không biết."
Eugene: "..." Nói cái quái gì thế!!
Nguyên Trạch nói tiếp: "Vậy thì làm thế nào các cậu vượt qua ải thứ năm? Lúc bọn tôi đến ải thứ năm thì không còn gì cả."
Hòa Ngọc cũng không giấu giếm, vừa lật cá nướng vừa thản nhiên trả lời: "Giết bò lửa là qua thôi."
Mọi người: "!!!" Bò lửa! Hóa ra là bò lửa, hơn nữa, bọn họ lại giết bò lửa!
Cách Đới trợn tròn mắt không thể tin được: "Không thể nào!" Giọng của gã rất cao và bén nhọn, khiến cho Hàn Băng thú nhìn sang, đôi mắt to màu xanh của nó sắc bén.
Cách Đới rụt cổ lại, dường như cả người thấp đi một tấc, lùi lại phía sau Eugene, hạ giọng: "Các cậu có bao nhiêu người, sao có thế đánh thắng được liệt hỏa thú chứ?"
Eugene nhìn gã ta, yên lặng nhích qua.
-- Muốn gã chắn phía trước sao?
-- Nằm mơ.
Hòa Ngọc đưa tay cầm con cá nướng lên, nhìn lướt qua, dùng dao Vô Kỳ rạch thêm một nhát nữa rồi tiếp tục cho vào nướng, ở bên cạnh, bé mèo lớn tham ăn đến mức kêu lên "ngao ngao ~"
Hòa Ngọc: "Đợi chút nữa là cho mày ăn, đừng vội." Nói xong, cậu trả lời Cách Đới: "Sự thật trước mắt, tin hay không thì tùy."
Cách Đới im lặng. Đúng là sự thật, Địa ngục rực lửa ở ải thứ năm đã trống rỗng, Hòa Ngọc không nói dối, họ đã giết Liệt Hỏa thú thì sao phải sợ bọn họ chỉ có vài người.
Trấn Tinh đột nhiên nói: "Cậu có phải nội gián không?" Đó là một câu nghi vấn, nhưng ánh mắt của gã rất chắc chắn như thể gã đã biết câu trả lời.
Hòa Ngọc không phản bác.
Mọi người hít một hơi thật sâu. Là nội gián, không chỉ quét sạch mọi người trong cùng một đội mà còn dẫn dắt các đồng đội đánh bại Liệt Hỏa thú và bây giờ lại "thu phục" Hàn Băng thú, thực lực của Hòa Ngọc tuyệt đối không tầm thường!
-- Hòa Ngọc, rốt cuộc đáng sợ đến mức nào chứ?
Lúc này, đánh giá về Hòa Ngọc trong lòng bọn họ đột nhiên tăng lên.
Nhưng Trấn Tinh luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
-- Gã chưa từng thấy Hòa Ngọc ra tay, một cao thủ mà không cần đích thân ra tay sao?
Gã cảm thấy sai ở đâu đó nhưng không phản bác cũng không nghi ngờ, chỉ giữ im lặng.
Sau đó, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.