Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 292

Hàn Băng thú vui mừng nhảy vào trong cánh đồng hoa hàn băng rộng lớn, đây là nơi quý báu của nó, cũng là chỗ nó cất giữ đồ ăn, tuyệt đối không cho bất kỳ sinh vật nào trên thế giới này tới gần, tới gần đây ắt phải chết.

Nó nhảy vào giữa, dùng móng vuốt đầy lông xù của mình ngắt lấy một đóa hoa.

Hòa Ngọc vẫn đang chìm đắm trong những câu hỏi, một móng vuốt đầy lông xù thật lớn xuất hiện trước mặt cậu, một tay nó nắm lấy đóa hoa hàn băng, đưa tới trước mặt Hòa Ngọc.

Tặng cậu một đóa hoa nho nhỏ.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt màu xanh lam, giống như nhìn thấy được ý này trong mắt nó. Cậu ngẩng người, sau đó cong môi nhận lấy.

Hoa hàn băng lạnh buốt tới tận xương tủy, nhưng Hòa Ngọc vẫn cầm lấy, nắm thật chặt.

Đêm càng ngày càng khuya, từng mảng tuyết lớn rơi xuống, khiến thế giới vốn đã trắng xóa mờ mịt này lại lần nữa trải lên một tầng sương trắng.

Hàn Băng thú thấy cậu nhận lấy, hưng phấn tiếp tục nhảy lên, một ngụm nuốt cả một đóa hoa vào, lại ngậm hoa ở trong miệng, nhảy vọt lên, bắt đầu chạy trong đêm tuyết. Bông tuyết xoay một vòng rơi l*n đ*nh đầu nó, trên cơ thể nó rồi bị nó rũ lông, tất cả đều rơi xuống dưới.

Nụ cười trên khóe môi Hòa Ngọc trở nên rõ ràng, trong tay cậu cầm hoa hàn băng, nhìn bé mèo lớn đang nhảy nhót.

Bé mèo lớn hưng phấn chạy quanh nhảy nhót vài vòng, ngậm hoa xông tới chỗ cậu, dùng cái đầu thật lớn nhẹ nhàng cọ cọ vào người Hòa Ngọc, đầu nó hơi nghiêng, chỉ vào biển hoa hàn băng...

"Ngao, ngao!"

Nó tình nguyện chia sẻ đồ ăn của nó cho "đồ chơi". "Đồ chơi" mang tới cho nó rất nhiều thú vui, cậu sẽ chải lông, biết khiêu vũ, biết gãi gãi cằm nó, còn sẽ làm món cá vô cùng ngon cho nó... Từ khi có ký ức tới nay, đây là sự tồn tại khiến cho nó vô cùng vui vẻ, là "đồ chơi" khiến nó thích vô cùng.

Hòa Ngọc cất hoa hàn băng trên tay vào ba lô, đây cũng là trang bị nên tất nhiên cũng có thể cất hoa vào đó. Cậu lại vươn tay ra, v**t v* lớp lông dày trên đỉnh đầu của bé mèo lớn.

Bé mèo lớn lập tức trở nên hưng phấn.

Hàn Băng thú vớt Hòa Ngọc lên, ôm theo cậu chạy tán loạn trên mặt tuyết, phấn khởi đầy sức sống, nó nhào về phía trước ngửa người ra, liếc nhìn một cái lập tức nhận ra tâm trạng nó rất tốt.

Dưới ánh trăng, trong biển hoa hàn băng lóa mắt xinh đẹp tuyệt vời, bé mèo lớn ôm lấy Hòa Ngọc chạy đi. Tâm trạng của nó vô cùng tốt, thậm chí còn bỏ Hòa Ngọc xuống, lộn nhào. Vào lúc Hòa Ngọc ngã xuống, nó lại dùng lông mềm của mình làm đệm lót ở phía dưới. Hòa Ngọc ngã vào trong một bàn tay đầy lông mềm màu hồng nhạt, cậu chỉ cảm nhận được sự ấm áp, vẫn chưa cảm thấy bất kỳ sự đau đớn nào.

"Ngao!"

"Ngao ngao ngao!"

Bé mèo lớn phấn khích lạ thường, không ngừng bỏ cậu xuống rồi ôm lấy cậu chạy đi. Hòa Ngọc vẫn luôn duy trì nụ cười tươi, dung túng trò đùa của nó.

bình luận: "Không biết tại sao, tôi cảm thấy khi Hòa Ngọc chơi với bé mèo lớn tâm tư đơn thuần, nụ cười tươi kia không giống như bình thường."

bình luận: "Đúng vậy, nụ cười hôm nay rất ấm áp, không giống nụ cười khiến người ta sởn cả tóc gáy bình thường."

Giọng nói Hòa Ngọc lười biếng, khàn khàn nói: "Bé mèo ơi, tao mệt rồi."

Bé mèo lớn nghiêng đầu, đôi mắt màu xanh lam nhìn về phía Hòa Ngọc trong lòng bàn tay, ánh mắt nghi hoặc.

Hòa Ngọc ngáp một cái, nhắm mắt lại.

Bé mèo lớn bừng tỉnh hiểu ra, nó thật cẩn thận đặt cậu l*n đ*nh đầu, rồi sau đó đi tới một góc, nằm sấp xuống nhắm mắt lại.

Ba phút sau.

Có lẽ là bé mèo lớn cảm thấy tuyết rơi có thể khiến cậu không thoải mái, nó vươn móng vuốt to của mình ra ôm lấy Hòa Ngọc từ đỉnh đầu xuống, đặt cậu ở chỗ hai chân trước đang chụp vào nhau, ngay chỗ lông xù xù vô cùng thoải mái, phía trên cũng được lông mèo che phủ, che đi tuyết và gió lạnh.

Hòa Ngọc nhắm mắt lại, khóe miệng mang theo ý cười. Trời đất ngập tràn băng tuyết, cậu lại không cảm thấy rét lạnh.

bình luận...

"A a a! Bộ dáng thật thoải mái!"

"Cậu ta không sợ buổi tối Hàn Băng thú đè chết mình sao, hoặc là đói bụng ăn luôn cậu ta vào bụng."

"Nghĩ cái gì thế, Hàn Băng thú đối tốt với cậu ta như thế, sao có thể làm vậy?"

"Vì sao cậu ta có thể thu phục Hàn Băng thú vậy? Tên nhóc này không phải vô cùng hung tàn sao?"

"Ai mà biết được, còn chưa biết ải này làm sao để qua đây."

Bình Luận (0)
Comment