Trạm trung gian.
Vạn Nhân Trảm nhìn thông báo trước mặt, có chút bực bội: "Cậu ta thật sự tính nghỉ phép trong phó bản này à? Chỉ còn lại một ngàn chỗ trống, rất nhanh sẽ được lấp đầy hết, thời gian của cậu ta không nhiều lắm, một khi đủ người thì cậu ta chết ở trong đó luôn đi!"
Trảm Đặc nói: "Dựa theo tính cách của Hòa Ngọc, không có khả năng cậu ta không chú ý tới vấn đề số lượng người còn lại chứ?"
Đoàn Vu Thần nói: "Tôi càng tin rằng cậu ta vẫn còn chưa tìm được phương pháp để thông qua ải này, nếu không sao có thể không nhanh chóng rời khỏi chứ? Thăng cấp mới là việc quan trọng nhất."
Kiều Viễn: "Vậy rốt cuộc phương pháp để vượt qua ải này là gì?"
Đám người Seattle lắc đầu. Cách qua ải của vòng này là gì?
Một đêm trôi qua, sau hừng đông, đám người Trấn Tinh ngồi tụ lại bên nhau, cũng cùng thảo luận vấn đề này.
"Vậy rốt cuộc phải làm sao mới có thể thăng cấp được?"
"Chẳng lẽ giống ải thứ tư, là ảo cảnh sao? Chúng ta cần phải đánh vỡ ảo cảnh hả?"
"Không thể nào, cảm giác của ải này và ải thứ tư không giống nhau, chắc chắn không phải ảo cảnh."
"Vậy chẳng lẽ thật sự phải g**t ch*t Hàn Băng thú sao? Rốt cuộc trong Thiên đường băng tuyết này chỉ có một sinh vật là Hàn Băng thú thôi."
Trấn Tinh nghe bọn họ bàn luận, hai hàng lông mày nhíu lại cùng một chỗ.
Ở ải đầu tiên Vượt cửa núi, chiến đấu với người đá.
Ải thứ hai Trận chiến biển bùn, chiến đấu giữa biển bùn lớn.
Ải thứ ba Mê cung hỗn loạn, tìm đường ra, chiến đấu với thú mê cung.
Ải thứ tư Cuộc chiến lương tâm, phát hiện chân tướng của ảo cảnh, chiến đấu với đại thụ.
Ải thứ năm Địa ngục rực lửa, g**t ch*t Liệt Hỏa thú.
Tất cả năm ải bọn họ trải qua đều yêu cầu phải chiến đấu. Vậy cách phá giải ải này cũng có liên quan tới chiến đấu sao?
Trên đỉnh núi này chỉ có một sinh vật duy nhất là Hàn Băng thú.
Ánh mắt Trấn Tinh trở nên nghiêm trọng, giọng nói lại chẳng có chút cảm xúc nào: "Ải này, phương thức qua ải hẳn là nằm trên người Hàn Bằng thú." Bản thân gã cho rằng, gần như chín mươi chín phần trăm có thể là - g**t ch*t Hàn Băng thú!
Hàn Băng thú hung tàn, lợi hại, thậm chí so với thú mê cung, bò lửa còn khó chơi hơn. Là quái lớn cần phải tiêu diệt ở trận đấu vòng loại vòng thứ hai, Hàn Băng thú vô cùng khó đối phó, nếu ải này yêu cầu phải g**t ch*t Hàn Băng thú, e rằng khó mà làm được.
Eugene là người của hành tinh Cơ Giới, nhưng người máy cũng là người. Vì để cho bọn họ càng hoàn mỹ, càng giống người hơn, bọn họ cũng sẽ thèm ăn, sẽ lạnh, sẽ biết nóng. Đương nhiên, phương thức biếu hiện cảm nhận của bọn họ không giống với con người bình thường.
Giống như giờ phút này, Eugene và Cách Đới sẽ không trực tiếp cảm nhận được rét lạnh, nhưng độ linh hoạt của thân thể bọn họ bị giảm xuống, các khớp xương trên người cứng đờ, máy móc trên thân thể cũng không trơn tru như tơ lụa... Đây có nghĩa cái lạnh tới rồi. Hơn nữa, nếu cứ tiếp tục rét lạnh như thế này thì có thể sẽ xảy ra vấn đề.
Eugene chà xát cánh tay: "Đờ mờ, ở đây lạnh quá, đối với người máy như chúng tôi thật không tốt lành gì mà, không thể lại tiếp tục thế này nữa, cần phải nhanh chóng vượt ải."
Thành Chiêu bị đông lạnh tới môi phát tím, giọng nói khàn khàn: "... Đối với con người cũng không tốt chút nào cả."
Hai người liếc nhìn nhau, đều thấy được sự đồng tình trong mắt đối phương.
"Cộp cộp cộp."
Lúc này, tiếng bước chân vang lên.