Mọi người đang bàn tán lập tức ngẩng đầu lên nhìn, Hàn Băng thú đang đi tới chỗ bọn họ, mà Hòa Ngọc ngồi ở trên đỉnh đầu nó, dựa vào lỗ tai nó, lười biếng ngáp một cái.
Mọi người: "..." Bọn họ đều lạnh tới mức phải rúc vào một chỗ để cùng nhau sưởi ấm, cũng chỉ có mình Hòa Ngọc ỷ vào có Hàn Băng thú mà vô cùng sung sướng! ... Khiến người ta hâm mộ, làm người ta đố kỵ!! Ánh mắt mọi người nhìn Hòa Ngọc vô cùng u oán.
Hòa Ngọc coi như chẳng thấy gì, rất bình tĩnh nói với bọn họ: "Đốt lửa đi."
Mọi người: "..." Lại còn dám ra lệnh cho bọn họ!!
Hàn Băng thú vươn móng vuốt ra, ấn Nguyên Trạch vào trong tuyết, để lại một cái hố sâu, móng vuốt đầy lông xù lại duỗi ra lần nữa, nhắm về phía Cách Đới...
Cách Đới: "Chúng tôi đốt! Chúng tôi đốt lửa!" ... Bắt buộc phải khuất phục dưới uy quyền, vô cùng tức giận!!
Bọn họ nhanh chóng chạy tới tạo một đống lửa, Nguyên Trạch gian nan bò ra khỏi đống tuyết, phun tuyết trong miệng ra, vẻ mặt chẳng có biểu cảm gì: "Vì sao người bị thương luôn là tôi?" Ngay sau đó là tiếng gào thét vang vọng của gã: "Vì sao lại là tôi!"
Hòa Ngọc nhàn nhã nướng cá cho Hàn Băng thú ăn, băng tuyết ngập trời, Hàn Băng thú lăn một quả cầu tuyết thật lớn, chơi đùa vờn đuổi đám người Eugene. Quả cầu tuyết to gần giống như cái ngày hôm trước, Hàn Băng thú xem như đang đá cầu, một chân đá nó tới chỗ Thành Chiêu, trong chớp mắt khi quả cầu lăn về hướng gã, Thành Chiêu hoảng sợ xoay người, lập tức tránh né.
"Ngao ngao ~"
Bé mèo lớn hưng phấn kêu gào. Ngay sau đó, nó lại nhắm tới Eugene, đuổi theo tới nỗi Eugene tan nát cõi lòng mà thét lên: "Hòa Ngọc, quản bé mèo lớn nhà cậu đi!!"
Hòa Ngọc mắt điếc tai ngơ, chỉ lo chăm chăm nướng cá. Giữa tiếng khóc la của những người khác xen lẫn với âm thanh hưng phấn của bé mèo lớn, Hòa Ngọc vẫn bình tĩnh bắt đầu nướng cá.
"A a a..." Lại có người bị bóng tuyết nện vào người.
"A a a..." Lại có người bị Hàn Băng thú đá bay.
"Ngao..." Lại có người bị Hàn Băng thú đánh bay.
Mọi người, không một ai may mắn tránh khỏi, tất cả đều bị tra tấn, mặc dù Trấn Tinh tránh đi rất nhanh không bị đá bay, không bị đạp bay, nhưng cũng phải trốn đông trốn tây, gian nan kiếm đường sống sót dưới móng vuốt của bé mèo lớn.
Có người nhịn không được nhìn về phía Hòa Ngọc, xin cậu tha thứ.
Eugene: "Anh Hòa Ngọc, buông tha cho bọn em đi, cầu xin anh!!"
Nguyên Trạch: "Không đỡ được, không thể thở nổi."
Cách Đới: "Đờ mờ."
Trấn Tinh: "-.." Mệt mỏi quá.
Eugene gào khóc, muốn bổ nhào qua bên cạnh Hòa Ngọc tìm kiếm sự che chở, nhưng mà gã còn chưa tới gần, bé mèo lớn đã một chưởng đạp bay gã, dùng sức rất lớn.
"A.." Eugene thảm thiết kêu lên.
Trấn Tinh yên lặng dời mắt.
Có một cao thủ của hành tinh chính trong đội ngũ của Nguyên Trạch bị bé mèo lớn đánh bay, gã gian nan bò lại, ánh mắt âm trầm.
Không phải tất cả mọi người đều thản nhiên tiếp nhận hậu quả của việc "thực lực không bằng mèo, chỉ có thể chơi cùng mèo." Gã cảm thấy vô cùng sỉ nhục, cũng rất tức giận, không đánh lại bé mèo lớn, gã chuyển dời tất cả thù hận lên người Hòa Ngọc.
Chỗ gã bò tới vừa đúng lúc ở bên phía Hòa Ngọc, gã làm bộ đi đến, thực tế lại đang lặng im không tiếng động tới gần Hòa Ngọc.
Hòa Ngọc đang nướng cá, còn những người khác đang giữ mạng.
Cho dù là người xem cũng đều nhìn cảnh tượng "bé mèo lớn truy bắt người", căn bản không có ai chú ý tới gã.
Cuối cùng gã cũng tới sau lưng Hòa Ngọc, chậm rãi móc con dao nhọn ra, ánh mắt âm u --
"Đi chết đi!"