Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 295

Hòa Ngọc và gã không phải đồng đội, g**t ch*t cậu chỉ có tốt chứ không có gì xấu.

Động tác đột ngột của gã không chỉ khiến người xem hoảng sợ mà cũng khiến những người xung quanh bị chấn động, bọn họ khiếp sợ nhìn qua phía Hòa Ngọc.

Trấn Tinh la lên theo bản năng: "Cẩn thận!"

Bình luận: "Đờ mờ!!"

"Đờ mờ, đờ cờ mờ!!"

Đầu dao nhọn sắp c*m v** người Hòa Ngọc, một bé mèo lớn hung dữ xông tới, cánh của nó rung lên giống như tia chớp vọt tới bên cạnh cậu, trực tiếp xé gã thành từng mảnh nhỏ, máu tươi phun ra đầm đìa.

"Grừ!"

Bé mèo lớn tức giận gào thét với mặt đất đầy máu tươi. Thậm chí nó còn cúi đầu, muốn ăn hết cả người gã, cắn nát thịt gã ra.

Hòa Ngọc giơ tay, nhẹ nhàng ngăn ở đằng trước móng vuốt nó, cánh tay nho nhỏ ở trước mặt móng vuốt lớn lại càng trở nên nhỏ hơn, nhưng lại thành công ngăn cản hành động của bé mèo lớn. Nó không bị tay của cậu ngăn cản mà là bị hành động của cậu ngăn cản.

Móng vuốt của bé mèo lớn chỉ cách cánh tay cậu có vài centimet, chỉ vì cậu ngăn cản mà nó dừng hành động lại.

Hàn Băng thú nhìn qua phía cậu, chuẩn bị cho gã vào trong miệng, động tác nó dừng lại, trong đôi mắt màu xanh nước biển vẫn còn cơn tức giận chưa tan biến.

Hòa Ngọc giơ một con cá nướng lên, đưa cho nó, cười cười: "Bé mèo, ăn cái này, đừng ăn người, dơ lắm."

"Ngao!" Nó không vui, vô cùng tủi thân.

Hòa Ngọc nói: "Ngoan, nghe lời." Tầm mắt của Hàn Băng thú và của cậu đụng vào nhau, qua một lúc lâu, cuối cùng nó cũng bỏ qua việc xé nát gã, một ngụm ngậm lấy cá nướng, có điều dáng vẻ vẫn uể oải như cũ, có vẻ vô cùng không vui. Ngay cả cá nướng nó thích ăn nhất cũng không còn thơm nữa.

Hòa Ngọc thấy nó ăn xong, đưa cho nó con thứ hai, Hàn Băng thú đẩy ra: "Ngao!" Hiển nhiên là nó muốn để Hòa Ngọc ăn.

Hòa Ngọc cúi đầu, giọng nói dễ nghe êm tai: "Vẫn còn, cái này cho mày, tao ăn cái kia."

Hàn Băng thú nghe thế lập tức cắn xuống. Sau đó, nó nâng cái móng vuốt đầy lông lên, vỗ nhẹ sau lưng Hòa Ngọc ba cái, giống như đang trấn an cậu, lại cũng giống như đang tự trân an bản thân đang không vui.

Hòa Ngọc ngẩng đầu, lau gương mặt lông lá của nó, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, tao cảm nhận được có người tấn công, yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra." Cậu thật sự đã cảm nhận được có người tới, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng động tác Thái cực để ra tay đánh trả. Cho dù bé mèo lớn không tới kịp để cứu cậu, cậu cũng sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng bé mèo lớn cứu cậu khiến tâm trạng Hòa Ngọc không tệ lắm.

Tâm trạng của Hàn Băng thú cuối cùng cũng trở nên tốt hơn, một ngụm đã ăn xong cá nướng, cái đuôi lắc lắc, Hòa Ngọc cũng ăn xong một con cá nướng, sau khi ăn xong, cậu chưa đi ngủ mà lấy một cái bàn chải lớn ra chải lông cho Hàn Băng thú.

Hàn Băng vừa "nhoằm nhoằm" hưởng thụ cá nướng, vừa nhìn về phía đám người Eugene, đôi mắt hung tợn màu xanh nước biển ẩn chứa ý cảnh cáo, giống như lúc nào nó cũng có thể nhào lên xé nát bọn họ vậy.

Mà giờ phút này, vẻ mặt đám người Eugene cũng trở nên vô cùng khó coi.

Quá tàn ác, Hàn Băng thú quá hung dữ. 

Người bị g**t ch*t kia không phải kẻ yếu, nhưng Hàn Băng thú chỉ chớp mắt một cái đã có thể xé nát gã, nhiệm vụ của ải này hẳn là g**t ch*t Hàn Băng thú...

Bọn họ thật sự có thể giết nó sao? Trong lòng mọi người đều trầm xuống.

Đi tới ải này rồi, không ai không muốn qua ải, không ai không muốn lấy được phần thưởng qua ải, cũng không ai không muốn khiến người xem chấn động, sùng bái.

Bình Luận (0)
Comment