Hòa Ngọc không trả lời là đồng ý hay không đồng ý, cậu chỉ hơi nhướng mày, bình tĩnh nói: "Vậy anh cho rằng chúng ta có thể cùng g**t ch*t Hàn Băng thú sao? Bò lửa ở Địa ngục rực lửa kia tuy đã chết, nhưng tôi đảm bảo, Hàn Băng thú còn hung hãn hơn Liệt Hỏa thú gấp mấy lần." Cả đám nhóc đến cả con bò lửa còn không đánh lại được, thế mà dám thể thốt là đánh lại được Hàn Băng thú. Hòa Ngọc cười chế nhạo.
Nghe thấy vậy mấy người họ lập tức im bặt. Đúng là bọn họ chưa từng đối mặt với bò lửa, cũng biết rằng tỷ lệ chiến thắng Hàn Băng thú không cao.
Một lúc sau, Cách Đới khàn giọng nói: "Chỉ còn lại năm trăm slots, chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được, chỉ có thể thử thôi." Một khi các vị trí được lấp đầy, tuyển thủ không đủ phiếu chỉ có thể bị loại.
Dù biết có thể không thắng được, nhưng họ cũng phải đi đánh một trận để cứu sống bản thân họ.
Đương nhiên, đám người Trấn Tinh, Eugene có phiếu, không được thì có thể lập tức rời đi, còn Cách Đới, Thành Chiêu thì được ăn cả ngã về không, chỉ có thể đánh thôi.
Hòa Ngọc không cảm xúc nhìn Cách Đới. Ánh mắt của cậu và Cách Đợi chạm vào nhau, không cần giải thích, Cách Đới cảm thấy rằng hình như Hòa Ngọc biết gã không đủ phiếu. Trong lòng Cách Đới nặng trĩu.
Hòa Ngọc đoán đúng rồi.
Cậu có nói cho người khác biết hay ra lệnh cho con mèo lớn giết gã không? Ngay lập tức, vô số suy nghĩ xuất hiện trong đầu Cách Đới.
Nhưng Hòa Ngọc lại nhẹ nhàng quay mặt đi, không hỏi cũng không tiết lộ. Cậu nhìn về đám người Eugene, bình tĩnh nói: "Tôi không hợp tác với các anh, ở ải này, tôi sẽ không hợp tác với bất kỳ ai hết. Trước khi trời tối, nếu như các người ra tay với Hàn Băng thú, tôi sẽ đánh lại."
Cách để qua ải này, căn bản không thể dùng cách cứng chọi với cứng đối đầu với Hàn Băng thú. Cho tới giờ, thậm chí Hàn Băng thú băng còn chưa thể hiện hết sức mạnh của nó. Ngay cả khi Trấn Tinh và những người khác hợp sức lại, không thất bại nhưng cũng sẽ không thành công được.
Nói xong, Hòa Ngọc nhấc chân rời đi.
Mọi người ngơ ngác nhìn bóng lưng của cậu, một lát sau Cách Đới cả giận nói: "Cậu ta có ý gì, là không cho phép chúng ta ra tay với Hàn Băng thú hả?"
Thành Chiêu cũng tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Hòa Ngọc nghĩ mình là ai chứ?" Bản thân cậu không ra tay còn uy h**p bọn họ, không cho phép bọn họ tấn công. Quá vô lý!
Trấn Tinh nhìn bóng lưng Hòa Ngọc, rơi vào trầm tư, im lặng không nói.
Nhưng Eugene lại đột nhiên nói: "Hòa Ngọc nói, trước trời tối không thể ra tay với Hàn Băng thú, ý là sau khi trời tối làm gì cũng được."
Mọi người đều sững sờ.
Nguyên Trạch gật đầu: "Có thể là ý này, vậy trời tối chúng ta ra tay cũng được." Họ không biết thực lực của Hòa Ngọc, vì vậy cũng không muốn chiến đấu với Hòa Ngọc, nhất là lúc Hòa Ngọc và Hàn Băng thú đứng cùng một chiến tuyến. Hàn Băng thú có thêm Hòa Ngọc sắp bị cả đội loại bỏ, tỷ lệ thắng đã thấp, thậm chí còn thấp hơn.
Cách Đới vẫn có chút khó chịu, khuôn mặt tràn đầy sự tức giận do đó không thể che giấu được sự lo lắng trong ánh mắt, giọng nói khàn khàn nói: "Vậy nếu tối nay không còn slots nào nữa thì tính sao?"
"Không phải chúng ta vẫn đang quan sát sao?" Eugene nhìn gã, nghi ngờ nói: "Cậu không đủ phiếu sao?"
Trong lòng Cách Đới trầm xuống, trên khuôn mặt cứng không có một tia cảm xúc: "Anh nghĩ sao, anh có phiếu nhưng anh muốn dùng nó để rời đi không?"
Eugene im lặng một lúc. Không, không ai trong số họ muốn lãng phí phiếu bầu.
Eugene nhìn Trấn Tinh, thắc mắc: "Tại sao Hòa Ngọc lại không cho ra tay trước khi trời tối vậy? Cậu ta có ý gì?" Nếu đã không ngăn cản bọn họ hành động thì tại sao lại giới hạn thời gian chứ? Eugene không hiểu.
Trấn Tinh nhìn Hòa Ngọc đang chải lông cho bé mèo lớn ở phía xa, mím môi không nói.