Liên quan đến Hòa Ngọc, bình luận cũng đang thảo luận.
"Hòa Ngọc nói vậy là có ý gì? Tại sao lại yêu cầu vào buổi tối vậy?"
"Chẳng lẽ khi trời tối, cậu ta sẽ rời khỏi phó bản này hả?"
"Cậu ta không vượt qua ải thứ sáu, vậy tại sao trước đây lại lần lượt bắt từng người ra khỏi đó?"
"Cậu ta thích thế, mày quan tâm làm gì?"
"Nói thật đúng là Hàn Băng thú rất khó đối phó, rõ ràng Hòa Ngọc cũng không có thái độ hợp tác cho nên một mình cậu ta không thể đánh bại Hàn Băng thú, phải xem nhóm người Trấn Tinh hợp tác với nhau thì có khả năng thắng không."
"Ải này thật sự rất khó, Hàn Băng thú quá khó giết."
Trạm trung gian.
Vạn Nhân Trảm cười lạnh: "Nếu Hòa Ngọc sử dụng hết số phiếu của mình để rời đi, chắc chắn tao sẽ cười vào mặt cậu ta."
Kiều Viễn gật đầu: "Đúng vậy, Hòa Ngọc đã loại bỏ chúng ta, một mình tiến vào ải thứ sáu, kết quả không qua được, hahahaha."
Seattle: "Hòa Ngọc nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ cậu ta muốn hợp tác với đám người Trấn Tinh? Với sự hỗ trợ của đám Trấn Tinh hẵn là có thể giành chiến thắng."
Đoàn Vu Thần cũng rất khó hiểu: "Nếu như muốn hợp tác thì vừa nãy cậu ta đã nói rồi." Không những không nói mà còn uy h**p, đây không phải là thái độ muốn hợp tác.
Mọi người đều cảm thấy mơ hồ. Không nói đến hợp tác, nhưng lại cấm đến buổi tối. Chẳng lẽ cậu thật sự tính dùng phiếu để rời đi sao? Cũng có thể là như vậy. Một người tự tin bước vào ải thứ sáu, nhưng cuối cùng lại không có năng lực vượt qua, tiêu phiếu bầu rời đi.
Nhóm Đoàn Vu Thần nóng lòng nhìn thấy Hòa Ngọc thất bại bước vào trạm trung gian, chắc chắn bọn họ sẽ thỏả thích cười nhạo cậu. Cậu khiến bọn họ mất mặt thì cậu cũng phải bị như thế một lần.
Hòa Ngọc không biết sự chế giễu từ khán giả và những người khác, cũng không quá quan tâm. Cậu nghiêm túc chải lông cho bé mèo lớn.
"Rừ rừ -" Hàn Băng thú phát ra âm thanh thoải mái.
Hòa Ngọc v**t v* khuôn mặt của bé mèo lớn, cười tủm tỉm nói: "Mặc dù hơi lớn, nhưng lúc sờ vào lại rất thoải mái." Hơn nữa, có thể dùng để ngồi, làm giường hoặc làm chăn bông, đúng là quá tốt.
Nghe vậy, Hàn Băng thú ngay lập tức quay lại, dùng móng vuốt kéo Hòa Ngọc tới cằm, sau đó dùng chân trước to lớn giữ chặt cậu, vui mừng nhảy lên. Kể từ khi Hòa Ngọc mặc chiếc áo len được làm từ lông của nó, nó đã rất hạnh phúc.
Nó nhìn thấy những sợi lông còn dính trên chiếc bàn chải ở bên cạnh, đẩy đẩy "grào". Không có ngôn ngữ nhưng Hòa Ngọc vẫn hiểu được, lắc đầu cười: "Không, tao không biết làm áo khoác, tao chỉ biết dùng lông đan thành áo len thôi."
Bé mèo lớn muốn cậu may quần áo. Nhưng Hòa Ngọc chỉ biết làm áo len, áo len thoải mái như thế, cũng không cần thiết phải khoác thêm áo khoác nữa.
Chiếc áo len trắng như tuyết tôn lên làn da như ngọc bích của cậu, khi cậu nép vào thân bé mèo lớn, gần như hòa vào làm một, không thể phân biệt được. Một người một mèo, rất hài hòa.
Những người ở phía xa vẫn đang suy nghĩ về câu nói của Hòa Ngọc, rốt cuộc họ có cần nghe theo hay không.
Còn Hòa Ngọc đang nép trong lòng bé mèo lớn thì thình lình đứng dậy, ít khi cậu không ngủ mà chỉ chơi với bé mèo lớn. "Đi thôi, chúng ta đi nơi đó." Hòa Ngọc chỉ vào nơi hoa hàn băng mọc vô số, nhấc chân đi trước.
Bé mèo lớn hoài nghi nhìn cậu, cũng không ngăn cản, từng bước đi theo.
Nó có kích thước khổng lồ, thấy "đồ chơi" bên cạnh đi lại khó khăn, nó nhấc bổng cậu đặt trên đầu rồi nhảy lên, phi nhanh về phía nơi đầy hoa hàn băng. Trên nền tuyết, bóng lưng nó rất vui vẻ.
Vì nó có một món đồ chơi", nó có một niềm vui mà trước đây nó chưa từng có.