Hoa hàn băng vẫn đẹp như vậy.
Hòa Ngọc đi lấy một ít, đặt một ít lên đầu bé mèo lớn, bản thân tự nhảy lên. Mặc dù Hàn Băng thú không hiểu nhưng nó vẫn ngoan ngoãn quay trở lại.
Một người và một con mèo biến mất hơn nửa giờ rồi quay lại.
Cách Đới và những người khác vẫn đang thảo luận.
"Chỉ còn lại 400 slót, rốt cuộc Hòa Ngọc đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi nghĩ cậu ta muốn đợi đến tối, khiến chúng ta mất thời gian để những vị trí kia được lấp đầy."
"Dù sao chúng ta cũng phải ra tay, đừng đợi đến khi trời tối nữa."
"Lời nói của Hòa Ngọc không đáng tin, hơn nữa nhiều hơn một người cũng không đáng sợ như vậy, tôi không tin cậu ta giỏi như thế, đây là vòng loại thứ hai của Show sống còn đỉnh lưu, mạnh đến cỡ nào chứ."
Bọn họ vốn cho rằng, trước khi trời tối không thể nào đầy được. Nhưng bây giờ xem ra không thể chắc chắn được, số lượng thay đổi quá nhanh, chớp mắt chỉ còn lại 400 slót. Bây giờ mới chỉ là buổi chiều, còn mấy tiếng nữa là đến buổi tối.
"Lẹp bẹp -"
Nghe thấy tiếng bước chân, mấy người lập tức ngừng nói, ngẩng đầu nhìn lên.
Hàn Băng thú mang theo Hòa Ngọc tao nhã lướt qua, suýt chút nữa đã giẫm chết họ, mặc dù họ tránh kịp nhưng đã bị những bông tuyết bắn tung tóe bao phủ. Bé mèo lớn không thèm ngó ngàng, hoàn toàn coi bọn họ như không khí. Hòa Ngọc dựa vào đôi tai lớn của bé mèo lớn, không thèm nhìn bọn họ.
Sắc mặt Cách Đới rất khó coi, nhìn chằm chằm vào lưng họ. Mẹ kiếp, ăn h**p người quá đáng.
Trấn Tinh và Eugene đã quá quen với điều này, đứng dậy nhìn bé mèo lớn và Hòa Ngọc. Không thắng được thì bị ức h**p, đây không chỉ là quy tắc Show sống còn đỉnh lưu mà còn là quy tắc của Liên Bang.
Một người một mèo quay lại ngồi cạnh, Hòa Ngọc ôm mấy bông hoa hàn băng cực lớn, tùy ý đặt trên mặt đất. Mọi người đều sững sờ nhìn cậu, sau đó đồng tử co rút lại. Trấn Tinh và Eugene gần như đồng thanh nói "hoa hàn băng". Bọn họ nhận ra, đây chính là hoa hàn băng - nguyên liệu cực kỳ quý giá.
Cách Đới th* d*c, lớn tiếng nói: "Hòa Ngọc, cậu tìm được hoa hàn băng ở đâu vậy?" Nghe thấy vậy, Hòa Ngọc vô cảm nhìn gã như muốn nói, tôi sẽ nói cho anh biết hả? Cách Đới dừng một chút, gã kìm lại những lời muốn hỏi. Thực ra nếu gã tìm thấy hoa hàn băng, chắc chắn sẽ không nói với những người khác.
Chỉ là nhìn thấy rồi nhưng không có được, đúng là khiến người ta cảm thấy khó chịu mà.
"Grào -"
Bé mèo lớn hung ác gầm họ, mọi người lập tức rụt cổ lại, ngồi xổm ở đằng xa như chim cút, không dám đến gần Hòa Ngọc và hoa hàn băng. Kể từ khi có người tấn công Hòa Ngọc, thái độ của Hàn Băng thú với bọn họ cũng không mấy thân thiện, giống như bọn họ chỉ cần làm gì đó chướng mắt thì sẽ lập tức xé xác bọn họ.
Cách Đới hạ giọng: "Bây giờ tấn công à?"
Trấn Tinh: "Đợi đã."
Eugene cũng nói: "Chờ chút xem Hòa Ngọc định làm gì." Có nhiều hoa hàn băng như vậy, không phải là muốn luyện chế thuốc viên đấy chứ?
Nhưng bên cạnh ngọn lửa.
Ngoại trừ hoa hàn băng, Hòa Ngọc lấy tất cả cá khô trong ba lô ra, một số đã dùng hết, hiện tại còn lại hơn ba mươi con.
Hàn Băng thú ngửi được, hưng phấn đứng lên: "Ngao ngao ~"
Cho nó hết hả?
Hòa Ngọc mỉm cười: "Đúng vậy, cho mày hết đó, hôm nay cho mày ăn ngon một bữa."
Cậu vừa nói vừa nướng cá một cách điêu luyện.