Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 312

Bóng dáng của Hòa Ngọc và Trấn Tinh biến mất, tiến vào trạm trung chuyển. 

Chốn cũ vẫn là thế giới băng tuyết trống trải không có một thứ gì, chỉ có ánh trăng lạnh giá chiếu rọi trên băng tuyết.

Mười phút sau.

Eugene leo từ dưới lên, để lộ ra trí não bị nện muốn rớt ra ngoài, ngón tay cào vào rìa núi băng tuyết, mặt robot tràn đầy nghi ngờ. "Đã xảy ra chuyện gì?" Vãi chưởng, gã vừa leo lên ngọn núi, sao thế giới lại biến đổi rồi. 

Vậy là Hàn Băng thú lợi hại như vậy đã chết, Hòa Ngọc vượt ải rồi, Trấn Tinh cũng thăng cấp rồi. Gã không phục.

Bên cạnh, Cách Đới cũng nhô đầu, mặt robot đều là "Thế là kết thúc rồi."

Nguyên Trạch vươn bàn tay máu thịt lẫn lộn ra, sau một lúc lâu mới thở hổn hển, thò đầu ra ngoài: "Vãi, Hòa Ngọc vượt ải rồi? Rốt cuộc cậu ta đã làm những gì? Cậu ta mạnh như vậy sao?"

Thành Chiêu - người chưa xuất hiện nhưng giọng nói đã vang lên. "Hòa Ngọc, Trấn Tinh các người hãy đợi đấy!"

Trạm trung chuyển.

Hòa Ngọc xuất hiện ở trạm trung chuyển, vẫn chưa nhìn rõ xung quanh đã có một đám người vây quanh cậu. Vạn Nhân Trảm, Trảm Đặc, Seattle, Kiều Viễn, Quỳnh, Đoàn Vu Thần. Bọn họ nhìn chằm chằm vào cậu, ánh mắt không chút thiện cảm, dường như muốn làm vậy để dọa cậu.

Hòa Ngọc mặt không biểu cảm, bình tĩnh nhìn lại họ.

Seattle vênh váo hỏi: "Anh nhìn chúng tôi có cảm thấy gì không?"

Hòa Ngọc thản nhiên đáp: "Chả có cảm giác gì cả."

Seattle: "..."

Kiều Viễn nói lớn: "Hòa Ngọc, bọn tao thành lập Biệt đội báo thù xong thì sau đó sẽ g**t ch*t mày đầu tiên."

Hòa Ngọc: "Ồ."

Trảm Đặc trợn mắt nói: "Nhiều người bọn tôi muốn giết cậu như vậy, năng lực chiến đấu cũng mạnh hơn cậu, cậu không thấy sợ sao?"

Hòa Ngọc giơ tay đẩy mắt kính, hết sức lạnh nhạt đáp: "Ở ải cuối, các anh cũng mạnh hơn tôi." Nhưng vẫn bị cậu loại đấy thôi.

Trảm Đặc: "..." Anh ta nghẹn họng, trong nháy mắt bực tức đau thấu tâm can.

Vạn Nhân Trảm lao đến, túm lấy bộ quần áo trắng của Hòa Ngọc, trừng mắt nhìn cậu tức giận nói: "Đáng chết, mày lừa tao thật thê thảm!"

Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn anh ta, vươn bàn tay mảnh khảnh chậm rãi bẻ từng ngón tay anh ta ra, ánh mắt nghiêm túc kèm theo giọng điệu bình tĩnh nói: "Không còn cách nào khác, tôi nhất định phải sống. Nếu là anh, chắc cũng sẽ không muốn hy sinh bản thân để thành toàn cho người khác đâu."

Cậu nói rất đúng, nhưng bởi vì người bị lừa là anh ta nên Vạn Nhân Trảm vẫn cảm thấy tức giận.

Hòa Ngọc tiếp tục nói: “Tôi biết anh đã đủ phiếu bầu rồi, không hề nhân lúc anh chưa chuẩn bị phiếu bầu xong để loại anh, cho anh cơ hội rời đi, như vậy vẫn chưa đủ sao, đối với anh vẫn chưa phải là tốt sao?”

Vạn Nhân Trảm nghe vậy sửng sốt, từ từ buông lỏng nắm tay ra, anh ta vô thức lùi lại vài bước. Chuyện đó tốt cho anh ta ư? Hình như cũng tốt, tuy rằng lừa gạt anh ta nhưng vẫn để anh ta sống tiếp. [V: Cún ngu vẫn như ngày nào :)))]

Đoàn Vu Thần nghiến răng nghiến lợi quát: "Vạn Nhân Trảm, mày không được nghe Hòa Ngọc nói bừa nữa, cậu ta đã lừa chúng ta thảm như vậy, tiếp theo chúng ta phải báo thù, đừng quên chúng ta là Biệt đội báo thù." Thấy Vạn Nhân Trảm nghe Hòa Ngọc nói xong, ánh mắt lại trở nên dịu dàng, Đoàn Vu Thần không thể nhịn tiếp. Tên ngu xuẩn này, mới nói hai câu đã bị lừa.

Eugene bẻ đầu máy, bước nhanh tới: "Tính thêm tôi nữa, Biệt đội báo thù cho tôi một vị trí."

Cách Đới: "Tôi."

Thành Chiêu, Nguyên Trạch: "Cả tôi nữa."

Còn lại Trấn Tinh cuối cùng, vô cùng bất đắc dĩ.

Biệt đội báo thù lại càng mạnh thêm, Trảm Đặc xem kịch hay không ngừng cười khà khà: "Hòa Ngọc, cửa ải tiếp theo cậu phải làm sao bây giờ? Chúng tôi đều gia nhập Biệt đội báo thù chính là vì muốn báo thù cậu."

Trảm Đặc nghĩ Hòa Ngọc thật sự là một nhân tài. Dùng thực lực của mình đắc tội với biết bao cao thủ, khiến người ta hận cậu nghiến răng nghiến lợi, còn ở trạm trung chuyển quyết định sau khi tiến vào phó bản sẽ g**t ch*t cậu. 

Thật là một thiên tài (hoặc thiên tai có dấu) a!

Bình Luận (0)
Comment