Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 313

Hòa Ngọc nhìn lướt qua bọn họ, giơ tay kéo chặt áo lông trắng trên người, trên mặt cậu không biểu hiện một chút nôn nóng hay lo lắng nào, giọng điệu bình tĩnh nói: "Ồ, các anh tính toán như thế à? Vừa vào phó bản liền giết tôi luôn?"

Không ai lên tiếng nhưng ý tứ của bọn họ chính là như vậy - Cậu sợ không?

Hòa Ngọc cười: "Vậy có nghĩa là các anh đang sợ tôi?" 

Nếu không sợ thì tại sao vừa mới vào phó bản đã muốn giết cậu?

Vạn Nhân Trảm nhảy dựng lên: "Ai sợ? Lần trước là tao sai lầm nên tin mày, tao nói cho mày biết, phó bản tiếp theo chắc chắn tao sẽ xử đẹp mày."

"Chậc chậc." Hòa Ngọc đút tay vào túi, lắc đầu nói: "Các anh cũng là cao thủ số một số hai Liên Bang mà lại để mắt tới tôi, vậy mà còn thành lập Biệt đội báo thù để báo thù tôi." 

Vẻ mặt của cậu không chỉ không có sự sợ hãi mà chỉ toàn nét kiêu ngạo.

Mọi người: "..." Không biết tại sao nhưng tự dưng có cảm giác lại thua thêm lần nữa.

Trấn Tinh vuốt cằm nói: "Tôi thấy rất tò mò, các anh làm sao mà vượt qua được ải thứ năm, làm sao khiến boss ở ải thứ ba hóa điên được?"

Eugene gật đầu nói tiếp: "Đúng vậy, các anh mạnh như vậy thật sao?" Ánh mắt anh ta có chút hoài nghi. 

Theo lý để nói, anh ta và Trấn Tinh có năng lực chiến đấu có thể tính là cao nhất ở đây, mấy đội ngũ liên thủ của bọn họ khi đối phó boss vẫn cảm thấy khó, vậy mà một vài người lại có thể giải quyết. Có thật sự mạnh như vậy không?

Lăng Bất Thần nói: "Bởi vì có Hòa Ngọc, cậu ấy là phụ trợ mạnh nhất."

Eugene đột nhiên quay đầu nhìn sang bên cạnh, hoảng sợ lùi về sau vài bước nói: "Vl, tại sao cậu lại ở đây?" 

Bên cạnh anh ta vốn không có ai mà, sao bây giờ Lăng Bất Thần lại đứng đây vậy?

Lăng Bất Thần vuốt mũi, thành thật cười: "Tôi vẫn luôn đứng ở đây từ đầu đến giờ."

Eugene: "..." Đồ chết tiệt này tự dưng làm người ta sợ hãi.

Trấn Tinh nhìn Hòa Ngọc, sau đó lại nhìn Lăng Bất Thần hỏi: "Phụ trợ mạnh nhất là cái gì?" Lăng Bất Thần giải thích đơn giản, nhấn mạnh "năng lực phụ trợ" của Hòa Ngọc có vai trò quyết định giúp cậu thắng lợi ở mấy cửa trước.

Hòa Ngọc nhìn Lăng Bất Thần thật lâu. Tên này thật sự là đã giúp cậu rất nhiều.

Đám người Trấn Tinh nghe xong, tất cả đều sửng sốt. Eugene hốt hoảng nhìn về phía Hòa Ngọc, dáng vẻ không thể tin hỏi lại: "Vậy mà cậu lại còn có năng lực này?"

Hòa Ngọc chớp mắt: "Đúng vậy, anh muốn nhờ tôi trợ giúp à?"

Eugene: "..." Có chút động lòng đấy.

Một giọng nói vang lên gần đấy: "Eugene, Hòa Ngọc có thể giúp cậu, vậy cũng có thể giúp người khác, cậu có chắc sẽ đánh bại được cậu ta không?"

Eugene: "..." Đùa cái gì chứ, hai lần trước đều bị Hòa Ngọc đùa giỡn khiến anh ta quay vòng vòng, làm sao anh ta có tự tin đánh bại Hòa Ngọc được. 

Ngược lại, Hòa Ngọc là một đối thủ đáng sợ, có cơ hội thì nên liên thủ g**t ch*t.

Nguyên Trạch và Thành Chiêu liếc nhìn nhau, hai người im lặng gật đầu. 

Bảo sao mấy người ở đây lại muốn thành lập Biệt đội báo thù, với năng lực chiến đấu không xác định của Hòa Ngọc cùng với năng lực phụ trợ đáng sợ này, chắc chắn cần phải liên thủ mới có thể đối phó.

Nhưng không thể không nói, hiểu lầm đang bắt đầu hình thành. 

Ngoại trừ người chơi cùng một đội như Vạn Nhân Trảm, những người khác đều không biết năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc, tất cả đều cho rằng cậu ta là một tuyệt thế cao thủ.

Hòa Ngọc buông tay nói: "Được rồi, các anh muốn giết tôi hay muốn hợp tác với tôi, vòng sau rồi nói. Chỉ là tôi nói trước, các anh có thể tìm tôi hợp tác bất cứ lúc nào, tôi rất hoan nghênh."

Mọi người: "...." 

Một bên rục rịch, một bên lại suy nghĩ tuyệt đối không thể giữ Hòa Ngọc lại.

Nếu năng lực của cậu đi giúp đối thủ, vậy thì thật sự đáng sợ. Mà họ sẽ trở thành đối thủ của nhau, dù sau, trận đấu này chỉ có một người có thể sống sót ra ngoài. Hơn nữa Hòa Ngọc thể hiện xuất sắc chắc chắn người xem sẽ càng ngày càng thích cậu, họ cũng không thể mặc kệ chuyện này, hiện tại đúng lúc mượn Biệt đội báo thù tại một phó bản xử lý Hòa Ngọc.

Ánh mắt mọi người chạm nhau, đạt thành hiệp nghị. 

Phó bản sau đừng nghe cậu nói nhiều, trực tiếp g**t ch*t.

Bình Luận (0)
Comment