Cùng lúc đó.
Bốn phía khác của thị trấn.
Trấn Tinh vuốt cằm: "Phó bản này cũng thú vị đấy, đầu tiên phải xem thời gian đếm ngược tử vong trên đầu có nguy hiểm hay không, nếu thời gian quá ngắn thì đoán rằng có chút phiền toái."
Bình luận: “Ông cố ơi của ông là một trăm hai mươi giờ, dài nhất phó bản này đấy.”
"Tích tích!"
Trấn Tinh cảm giác được trí não vang lên, gã cúi đầu nhìn, là tin từ Eugene: "Ông ở đâu đấy, ở phó bản này chúng ta được phân cùng Hòa Ngọc đó."
Trấn Tinh chỉ trả lời một từ: "Ừ." Gã biết, dù sao thì lúc nhân viên thông báo, tất cả thành viên đều có thể nghe thấy.
Eugene: "Chúng ta muốn hợp tác nhưng không rõ năng lực chiến đấu của Hòa Ngọc ra sao, phó bản trước lấy được nhiều trang bị như vậy, chắc chắn rất lợi hại, chúng ta liên thủ cướp trang bị của cậu ta. Đặc biệt là thuốc sinh mệnh tám sao, coi như chúng ta có thêm một mạng nữa."
Trấn Tinh: "Muốn tìm được cậu ta, chỉ sợ cũng không dễ gì." Gã có thể liên lạc với Eugene là bởi đã từng hợp tác với nhau ở phó bản trước, trao đổi quyền trí não, bọn họ vẫn chưa trao đổi quyền trí não với Hòa Ngọc, không liên lạc được.
Eugene nháy mắt: "Ông nghĩ thế nào, ông muốn hành động một mình à?"
Trấn Tinh không chút thay đổi: "Chẳng lẽ ông không nghĩ thế?" Mặc dù Eugene luôn miệng nói hợp tác nhưng Trần Tinh biết rằng gã thực sự không muốn hợp tác một chút nào.
Eugene: "Hi hi hi, ông không định tìm tôi là tốt rồi, được rồi, thời gian có hạn, nhiệm vụ cấp bách, tự hành động nhé, bye bye." Hiển nhiên, mục đích gã liên lạc là muốn xác định Trấn Tinh không muốn tìm gã.
Cắt đứt liên lạc, Trấn Tinh chớp mắt, sau đó chọn bừa một phương hướng để đi. Gã muốn đi tìm Hòa Ngọc. Cũng không phải muốn giết Hòa Ngọc, chỉ đơn thuần muốn tìm được cậu.
Eugene cắt đứt liên lạc, xoa tay: "Hehe, mình muốn đi tìm Hòa Ngọc, tốt nhất là một mình hưởng lợi, trang bị của Hòa Ngọc sẽ thuộc về mình." Dưới chân gã, lắc mình mấy cái là không thấy đâu. Cũng bước vào con đường đi tìm Hòa Ngọc.
Khắc Lý Hải bước vội vàng về phía trước, sắc mặt vô cùng khó coi: "Quá xui rồi, sao ba cái tên khó nhằn Trấn Tinh, Eugene, Vạn Nhân Trảm lại được phân cùng một chỗ thế này, mình phải tìm được Hòa Ngọc trước, xử lý cậu ta, lấy được trang bị của cậu ta khiến mình mạnh thêm mới được."
Gã cầm dao lớn, ánh mắt hung tợn: "Một tuyển thủ của hành tinh rác, dựa vào đâu mà giẫm lên đầu ông đây chứ?" l**m khóe miệng, ánh mắt Khắc Lý Hải khát máu lại điên cuồng: "Súc vật của hành tinh rác, máu của chúng mày chỉ xứng để dao của tao mài mà thôi."
Mục tiêu đầu tiên của gã cũng là tìm được Hòa Ngọc.
Ba người, tất cả đều bước lên hành trình tìm kiếm Hòa Ngọc. Đáng tiếc không liên lạc với Hòa Ngọc được, tìm cậu ta ở trên một thị trấn lớn thế này, trong tình huống người đến người đi thế này, cũng không hề dễ dàng, nhất là bọn họ còn có thể có manh mối nhiệm vụ hiện ra.
Chỉ có Vạn Nhân Trảm là có thể thông qua trí não liên lạc với Hòa Ngọc, bọn họ là đồng đội ở phó bản trước, đã trao đổi quyền với nhau. Ba người đều tăng tốc, sợ Vạn Nhân Trảm tìm được Hòa Ngọc trước.
Mấy khán giả của phòng phát sóng trực tiếp cũng chạy đến phòng phát sóng trực tiếp của Vạn Nhân Trảm, xem gã có thể tìm được Hòa Ngọc hay không.
Tuy nhiên -
Vạn Nhân Trảm đang nói chuyện với trí não.
"Hòa Ngọc Hòa Ngọc, mày ở đâu, nhận được tin thì trả lời ngay!"
"Hòa Ngọc Hòa Ngọc, dù sao mày cũng phải chết, đưa mạng cho ông đây đi, đừng để người khác được lợi."
"Hòa Ngọc Hòa Ngọc, bọn họ nhất định sẽ giết mày, cầu xin ông đây đi, cầu xin tao đi, tao cũng đâu thể không tha cho mày đâu."
"Hòa Ngọc Hòa Ngọc, nếu mày muốn hợp tác với tao thì mau mở miệng đi, ông đây sẽ suy nghĩ một chút."
"Hòa Ngọc Hòa Ngọc, đưa định vị cho ông đây đi, một mình mày sao có thể sống sót được?"
"Hòa Ngọc!"
Gã gào mất mười phút, Hòa Ngọc chẳng hề để ý tới gã. Vạn Nhân Trảm thẹn quá hóa giận, nổi giận xông về phía trước, miệng thì mắng chửi: "Đm Hòa Ngọc, đừng để ông gặp được mày."
Khán giả: "Hòa Ngọc không trả lời một câu nào, giới hạn của Vạn Nhân Trảm ngày càng bị hạ thấp, tên thuộc Biệt đội báo thù này, ngày càng không đáng tin a."
Quảng trường trò chuyện, bình luận về "đồ ngốc" có thêm một câu.
Gã có chút giới hạn, nhưng không nhiều.