Hòa Ngọc đi ra khỏi con đường mòn, chính thức bước vào thị trấn quỷ náo nhiệt.
Con đường của thị trấn quanh co khúc khuỷu, hai bên mở đủ loại cửa hàng, người trên đường đi qua đi lại có cư dân của thị trấn, cũng có chủ quán, phần lớn vẫn là du khách, còn quỷ thì đương nhiên là không nhìn thấy. Rất giống với thị trấn du lịch cổ phồn hoa của Trái Đất. Nhưng mà còn có rất nhiều đồ vật chỉ Liên Bang Vũ Trụ mới có, khiến người ta có cảm giác rối loạn thời không, suýt chút nữa là không phân biệt được mình đang ở đâu.
Hòa Ngọc thất thần trong hai giây, chợt có vài người vây quanh.
"Quý khách, anh muốn ở trọ không, điều kiện của quán nhỏ nhà chúng tôi rất tốt, khả năng có quỷ vào buổi tối cao tới năm mươi phần trăm."
"Quý khách, tiệm chúng tôi năm đêm liền đều có quỷ xuất hiện, đêm nay chắc chắn sẽ có."
"Quý khách, anh muốn ăn cơm không? Nhà hàng chúng tôi có phong cách đồ ăn của quỷ, hoan nghênh thưởng thức."
"Quý khách, mua bản đồ thị trấn đi."
"Quý khách."
Đúng là vô cùng đặc sắc, cũng vô cùng quen thuộc. Hòa Ngọc đưa tay xoa mi tâm, lập tức nhìn về phía người đàn ông trung niên đang bán bản đồ: "Tôi có thể xem bản đồ không?"
"Được chứ," Người đàn ông trung niên lập tức đẩy ra những người khác ra, vui vẻ nói: "Một trăm đồng Liên Bang một tấm, bản đồ có độ nét cao, có thể trói buộc với trí não." Người đàn ông trung niên này mặc bộ quần áo vô cùng đặc sắc của nơi này, bên ngoài còn khoác một chiếc áo choàng màu đen tầm thường.
Bên cạnh, những người khác mặc kiểu khác nhau nhưng đều khoác áo choàng, có cái màu đen, cũng có cái màu xám.
Hòa Ngọc thản nhiên nhìn qua, lặng lẽ ghi nhớ điều này rồi nhìn tấm bản đồ. Thảo nào giá tới tận một trăm đồng tiền Liên Bang, đúng là có điểm để tăng giá, bản đồ này có độ sắc nét vô cùng cao, khi Hòa Ngọc nhìn, bản đồ giống như là sống dậy, vị trí của cậu được đánh một điểm đỏ, đường xá thông suốt bốn phương tám hướng, hiện lên phân bộ hình chữ "tỉnh", cửa hàng trông rất rõ ràng. Tầm mắt của Hoà Ngọc dừng tại cửa hàng, thậm chí có thể nhìn thấy đồ bán bên trong và ông chủ trong đó.
Tất nhiên, chỉ có thể nhìn thấy một con phố, những con phố khác đều được làm mờ.
Hòa Ngọc nhướng mày. Xem ra đây là thủ đoạn đặc thù của Liên Bang, phòng bị một số người có trí nhớ kinh người cùng với người thuộc hành tinh Cơ Giới, nhìn qua là nhớ kỹ thì ai còn mua nữa?
Hòa Ngọc cầm bản đồ trên tay, người đàn ông trung niên với ánh mắt mong chờ nhìn cậu. Hòa Ngọc giơ tay lên, cuốn bản đồ lại: "Tôi lấy." Cậu bình tĩnh mở miệng: "Ngoài ra, cho ông thêm bốn trăm tiền boa, đi cùng tôi tìm hiểu thị trấn quý một chút."
Ánh mắt của người đàn ông trung niên sáng lên. Xung quanh, những thương nhân khác đều nhìn sang.
Rất rõ ràng, động thái hào phóng của Hòa Ngọc đã khiến bọn họ chú ý, ánh mắt tất cả mọi người đều rất nóng bỏng khi nhìn Hòa Ngọc, phần lớn đều có ý muốn chạy ngay đến bên cậu.
Người đàn ông trung niên sợ mối làm ăn chạy mất, lập tức xua những người khác đi, kích động xoa tay: "Được rồi, cậu muốn đi đâu hoặc muốn biết điều gì, tôi nhất định sẽ nói ra hết, tôi đã sống ở thị trấn quỷ này hơn mười năm rồi, hiểu khá rõ thị trấn quý này, tới đây, mời cậu đi bên này."
Hòa Ngọc bình tĩnh nhấc chân, tay cầm bản đồ cuộn vào, viết chữ "hào phóng" và "ngạo nghễ" trên mặt.
Bình luận: "Cậu ta có tiên sao?"
"Nếu nhớ không lầm thì khi tiến vào Show sống còn đỉnh lưu không thể mang đi bất cứ thứ gì, trí não của họ đều là trí não rỗng mà hệ thống phân phát cho, nên là."
"..."
"..."
"..."
Tất cả khán giả đều sững sờ.
Hòa Ngọc không một xu dính túi, sao cậu ta lại có thể bày ra dáng vẻ, tư thế này chứ? Lát thì dm ai sẽ trả tiền cho cậu ta?