Hòa Ngọc vô cùng có khí thế của "kẻ có tiền" bộ dạng "không dính khói lửa nhân gian" ngẩng đầu nhấc chân đều mang khí chất cao quý và tiêu sái cùng với sự lười biếng và trong trẻo nhưng lạnh lùng.
Nếu điều kiện gia đình quá kém, không nuôi ra được một nhân vật thần tiên thế này.
Dù sao, cậu chỉ dựa vào việc bán nhan sắc đã có thể sống rất thoải mái rồi.
Cộng thêm bộ quần áo này trên người cậu nữa, tuy không nhìn ra là lông của loại thú nào, nhưng bộ lông màu trắng không giống người thường kia cùng với da lông nhìn qua là thấy thuộc tính hi hữu, xa xỉ và có mức phòng ngự cao cấp. Đủ để chứng minh, da lông nguyên bản là loài thú vô cùng hiếm, hung tợn, mà cậu là một người có tiền. Nếu không các NPC ở thị trấn quỷ này cũng không dễ bị lừa gạt như vậy.
"Quý khách, tôi là Lâm, chuyên đẩy mạnh tiêu thụ bản đồ ở thị trấn quỷ này, thỉnh thoảng cũng hỗ trợ chân chạy vặt, ngài vừa tới thị trấn quỷ phải không, định ở đây bao lâu?" Thực ra cậu còn định trả tiền đặt cọc trước.
Hòa Ngọc lạnh lùng nói: "Xem tiếp đã." Hếch cằm lên, lộ rõ vẻ cao ngạo. Lâm càng cung kính hơn. Làm doanh nhân ở địa điểm du lịch biết nhìn sắc mặt nhất, cũng đã gặp vô số kiểu người, kiểu người tự cao tự đại này, có khi ngay cả tên cũng có thái độ "mày không xứng biết" nếu không phải cao thủ đứng đầu thì cũng là cậu cả của gia tộc nào đó.
Nhìn tuổi tác của Hòa Ngọc rõ ràng không phải là vế trước, thế thì đương nhiên là vế sau rồi.
Ánh mắt Lâm hưng phấn, tuy kiểu người này không dễ hầu hạ nhưng nhiều tiền, tính nguy hiểm cũng không cao. Ông ta muốn nuốt số tiền đặt cọc, kiểu cậu chủ này đã quen được người khác cung kính, hỏi vấn đề tiền nong với cậu ta có khi sẽ phản tác dụng, chọc giận cậu ta, bốn trăm tiền boa sẽ bay mất. Mở miệng đòi bốn trăm tiền boa, có lẽ sẽ không quyt nợ.
bình luận: "Cậu ta không quỵt nợ, nhưng cậu ta không có tiền."
Lâm cười cung kính: "Quý khách, ngài có gì muốn hỏi không?"
Hòa Ngọc nhìn ông ta một cái, nhíu mày: "Sao ông lại kinh doanh ở đây, không phải đều để robot bán sao?"
Lâm nghe vậy cười khổ: "Cũng có, nhưng robot đắt quá, hơn nữa nếu có người máy thì chúng tôi lại mất đi một con đường sống." Robot ở đây không giống như Eugene, Cách Đới, người trước chỉ là máy móc có tư duy đơn giản, người sau cũng coi như là người.
Lâm không nhịn được cảm thán: "Sau đại chiến robot thông minh, họ co đầu rụt cổ tại khu đầu tiên của hành tinh Cơ Giới, gọi là người hành tinh Cơ Giới gia nhập Liên Bang. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng điều khiển việc sản xuất máy móc, trừ những robot nhỏ và máy móc quản gia trong nhà ra, Liên Bang rất khó có thể nhìn thấy robot đơn thuần, nếu có thì cũng đắt vô cùng. Khách hàng nhất định là người rất giàu có mới có thể có thói quen dùng robot thường ngày."
Thời đại cơ giới hóa, nhưng lại thấy máy móc nhiều hơn người máy, để tôn trọng hành tinh Cơ Giới, rất nhiều robot phục vụ không thể làm thành hình người.
Hòa Ngọc chăm chú lắng nghe, thật ra cậu biết rất ít thông tin về cuộc sống của Liên Bang, hồi ở trường đào tạo Lê Minh có học được một ít, nhưng thế giới tinh tế tràn đầy thực tế này, vẫn là lần đầu tiên cậu tiếp xúc. Chỉ là, Hòa Ngọc không tỏ ra mặt, chỉ là lông mày nhíu chặt hơn: "Ông dựa vào nghề này sống hả?"
Quả nhiên là cậu cả không hiểu thứ gì.
Lâm cười nịnh nọt: "Đúng vậy, năng lực chiến đấu của tôi chỉ có chín mươi, cũng chẳng có tiền mua trang bị, chỉ có thể ra ngoài buôn bán, tìm đường sống."
Hòa Ngọc ghét bỏ: "Gà."
Bình luận: "..."
"Cậu ta giả vờ giống thật đấy, năng lực chiến đấu có tám mà còn dám nói người ta gà, đm tôi phải nói câu bội phục cậu ta."
Lâm cũng không tức giận chút nào, ngược lại còn cung kính giới thiệu: "Thị trấn quỷ của chúng tôi rất thú vị, trong cửa hàng sẽ bán ít đồ hấp dẫn quỷ, cũng có chút trang bị nhỏ có thể phòng ngự quỷ, đều rất rẻ."
Hòa Ngọc nhìn thoáng qua, ghét bỏ: "Rác rưởi."
Dường như cậu nghĩ đến điều gì đó rồi nhìn Lâm nói: "Áo choàng trên người ông là gì vậy, sao xấu thế?"
Lâm lập tức giải thích: "Đây là quần áo phòng ngự của thị trấn quỷ, đồ trên người chúng tôi do nhân viên quản lý phát miễn phí, thương nhân từ ngoài đến mặc màu đen, cư dân là màu xám, rất dễ phân biệt, có tác dụng phòng ngự nhất định, không gọi quỷ tới." Ông ta lại chỉ vào cửa hàng quần áo phía trước: "Bán ở khắp nơi, màu gì cũng có, cũng có chút tác dụng phòng ngự, nhưng ngài là du khách, muốn nhìn thấy quỷ vào buổi tối vẫn không nên mua áo choàng, sẽ có chút ảnh hưởng."
Hòa Ngọc nhìn, áo choàng màu gì cũng có, bao gồm cả màu đen và màu xám. Dường như áo choàng trên người bọn họ cũng không phải là manh mối.
"Cửa hàng nào có quỷ tập trung nhiều nhất vào buổi tối thế?" Hòa Ngọc hỏi.
Lâm: "Thị trấn quỷ có rất nhiều quỷ vào buổi tối, rất nhiều cửa hàng đều có thể gặp phải, nhưng mấy cửa hàng lớn ở khu vực trung tâm nhất là có nhiều quỷ nhất, thậm chí dường như phòng nào cũng có thể nhìn thấy, chỉ là giá cả hơi cao." Dừng một chút, Lâm nhẹ giọng nói: "Với ngài, hẳn là không quá đắt."
Hòa Ngọc thản nhiên ừ một tiếng, chỉ hỏi: "Điều kiện thế nào?"
"Tất nhiên là rất tốt, đặc biệt là cửa hàng số một, đắt nhất nhưng cũng có môi trường tốt nhất." Lâm giải thích.
Hòa Ngọc: "Được, buổi tối đến cửa hàng số một."
Lâm tặc lưỡi, thầm nghĩ đúng là người có tiền.