Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 321

Bình luận: "Cậu ta có tiền cái cức ấy."

Bình luận: "Chút tiền boa cậu ta còn không trả nổi."

Hòa Ngọc như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên dừng bước nói với Lâm: "Còn lâu trời mới tối, chúng ta vào tiệm xem qua đi, vào mấy nhà cửa tiệm đặc sắc, tôi còn chưa đi dạo mấy cửa hàng rác này đâu." 

Cửa hàng được gọi là cửa hàng rác. Đúng là là cậu cả mà.

Lâm suy nghĩ rất nhiều thứ trong lòng, nhưng trên mặt lại hiện nụ cười: "Được thôi."

Trấn t*nh h**n toàn dựa vào trực giác đi loạn hết lên, Hòa Ngọc đi con đường bên trái chữ "tỉnh", Trấn Tinh đi con đường bên dưới kia, nhưng còn chưa kịp gặp cậu, đã đụng phải một NPC. Buộc phải kích hoạt một manh mối nhiệm vụ. 

Trấn Tinh: "..." Không còn cách nào khác, gã chỉ có thể đi hoàn thành nhiệm vụ trước rồi mới tiếp tục tìm kiếm.

Khắc Lý Hải cũng bị nhiệm vụ cản trở.

Vạn Nhân Trảm thì không, nhưng gã vẫn chạy tán loạn không tìm thấy đường ra.

Chỉ có Eugene là có mục tiêu rõ ràng nhất. Thân là người hành tinh Cơ Giới, đôi mắt đen láy ánh bạc của gã vô cùng nổi bật, dọc đường đi không có mấy người dám trêu chọc gã. Mà gã chọn cách tìm kiếm như ải cuối cùng của phó bản trước, tuy người ở thị trấn này rất nhiều, NPC cũng trong phạm vi đo lường sinh mệnh, nhưng Hòa Ngọc từng có ghi chép tìm kiếm, hoàn toàn khác với những người khác.

Gã nhanh chóng khóa chặt vị trí của Hòa Ngọc rồi chạy như bay theo phương hướng đó. 

Mặc dù coi mình như máy móc để sử dụng có chút xấu hổ, mất mặt. Nhưng Eugene phải thừa nhận, đúng là rất có tác dụng. 

Cách này của Hòa Ngọc khiến gã mở ra cánh cửa của thế giới mới, cũng khiến gã có thêm ưu thế, trong Show sống còn đỉnh lưu này. 

Nhưng mà mất mặt vẫn hoàn mất mặt. 

Eugene cần phải khiến cho Hòa Ngọc cúi đầu nhận thua, quỳ xuống hát bài “Chinh phục”, lúc này mới có thể tìm lại được mặt mũi đã mất. 

Gã mong chờ xoa tay, cười đến là bỉ ổi.

Nhưng mà... Sao Hòa Ngọc cứ đi rồi lại dừng lại thế, cậu ta đang tìm thứ gì sao? Khi Eugene trên đường đuổi theo, có thể thấy rõ ràng Hòa Ngọc cứ đi được một chút thì dừng một lát, khi thì dừng lại khá lâu, khi thì dừng lại trong thời gian ngắn rồi tiếp tục đi về phía trước. Cậu đi cũng không nhanh, nếu không phải thị trấn rất lớn, khoảng cách của bọn họ rất xa thì chỉ e là Eugene đã sớm đuổi kịp cậu.

Eugene tiếp tục chạy như bay, mười phút sau, gã nhìn thấy Hòa Ngọc. 

Lúc này, Hòa Ngọc đang ngồi trước một cái sạp nhỏ, áo khoác tuyết trắng ôm trên tay, trên người chỉ mặc mỗi chiếc áo len trắng như tuyết, cơ thể gầy yếu cùng chiếc áo len trắng tinh, sống lưng thẳng tắp khiến bóng lưng của cậu cũng mang lại cảm giác thoát khỏi trần tục. Cậu ngồi ngay trước sạp nhỏ, nghe người ta nói cái gì đó, bên cạnh còn một người đàn ông trung niên đang đứng.

Đương nhiên Eugene cũng không để ý, trong mắt của gã chỉ có Hòa Ngọc. Eugene di chuyển mấy lần, nhanh chóng tiến lên, còn chưa tới mà tiếng cười lớn đã vang lên.

"Ha ha ha Hòa Ngọc, ông đây tìm được cậu rồi, không ngờ tới phải không!"

"Sợ rồi sao? Sợ rồi thì..."

Đột nhiên im bặt.

Bởi vì, Hòa Ngọc chợt quay đầu lại, ánh mắt sáng ngời, cười vô cùng kỳ dị, mặt mày cong cong.

Eugene: "..." Không biết vì sao, lông tơ của gã dựng hết lên.

Bình Luận (0)
Comment