Nụ cười trên mặt Lâm càng thêm nịnh nọt: "Cậu chủ, ngài thật lợi hại, có thể khiến một người hành tinh Cơ Giới mạnh mẽ như vậy làm robot, anh ta là vệ sĩ của ngài sao?" Cách xưng hô của ông ta biến từ "quý khách" thành "cậu chủ", vừa tôn trọng, vừa kéo được quan hệ.
Hòa Ngọc thản nhiên nói: "Không phải, vệ sĩ vẫn chưa tới, đây là người hầu bên cạnh thôi."
Nói xong, cậu vẫy tay với Eugene: "Lại đây."
Eugene: ".." Thái độ gọi chó này là sao?
Eugene tức giận, nói gã là robot gia đình còn coi gã là người giúp việc, khinh người quá đáng.
Nhưng Hòa Ngọc vẫn dùng ánh mắt truyền lại hai chữ "manh mối", khiến gã nhịn xuống.
Cộng thêm việc đây là một phó bản có độ khó cao về điều tra, dựa vào kinh nghiệm ở show sống còn đỉnh lưu trước kia, kiểu phó bản điều tra này cần phải hòa mình vào nội dung và bối cảnh, quá bất ngờ sẽ xảy ra chuyện.
Vì thế, Eugene lại nhịn.
Mặt gã không chút biểu cảm, ánh mắt lạnh như băng đi về phía Hòa Ngọc, gã "dành tặng" Hòa Ngọc một ánh mắt đầy sát ý, nhưng người khác chỉ thấy người của hành tinh Cơ Giới này là vô cùng nghe lời.
Mặt lạnh thì có gì đâu, robot có biểu cảm bình thường rất ít, rất bình thường.
Eugene có mái tóc bạc và mắt đen, mặc dù vẫn chưa chiến đấu nhưng trong lúc hành động đã mang theo hơi thở của người mạnh cấp S, trang bị máy móc trên người khiến người ta thèm thuồng lại sợ hãi, nhất là cánh tay máy móc căng phồng kia vô cùng có sức uy h**p. Tuy Hòa Ngọc cũng có khí thế của người mạnh, nhưng không có khí chất cuồng bạo hung tàn như Eugene.
Mà một thiếu niên cao ngạo tinh xảo lại gầy yếu như vậy lại có thể chỉ huy được người mạnh của hành tinh Cơ Giới. Thân phận của Hòa Ngọc, không thể nghi ngờ gì nữa.
Ánh mắt của người vây xem đều là sự cung kính, sợ chọc giận cậu chủ của gia tộc lớn khó gặp này.
Dường như Hòa Ngọc đã quen với ánh mắt đó, vô cùng thong dong, cậu ném áo khoác trên tay cho Eugene vừa đi tới bên cạnh, thản nhiên bỏ lại hai chữ "cầm lấy."
Eugene bị chiếc áo khoác lông trắng của Hàn Băng thú đập vào người. Bùng nổ sự tức giận
Bình luận.
"Tôi đã cảm nhận được cơn giận được dồn nén của Eugene."
"Ha ha ha, xin lỗi, tôi không khống chế được cười phá lên, nếu cơn giận của Eugene có thanh hiển thị, đoán chừng đã nổ tung rồi."
"Ha ha, nhưng mà nói thật ông bạn Eugene có thể nhịn giỏi thật, vì manh mối mà liều mạng."
"Hòa Ngọc đúng là mạnh thật, biết rõ người ta tới giết mình còn đắc tội vào đúng chỗ chết vậy nữa, cho dù Eugene vốn chẳng muốn giết cậu ta bây giờ cũng thật sự muốn g**t ch*t cậu ta."
Cầm áo khoác, Eugene thực sự không nhịn được nữa, chuẩn bị nói.
Ông chủ quán bày ra vẻ mặt tươi cười, cười nịnh nọt: "Cậu chủ, ngài chắc chắn muốn chơi sao, tôi sẽ giải thích cặn kẽ từng chi tiết cho ngài."
Hòa Ngọc gật đầu, không kiên nhẫn nói: "Mau nói đi."
Địa điẻm mang tính chất vui chơi là chính này, bình thường đều cần phải trả tiền trước, nhưng "cậu chủ" này rõ ràng không còn kiên nhẫn, ông chủ quán nào dám nhắc đến tiền trước mặt cậu. Chỉ có thể để cậu chơi trước, nhưng ông chủ cũng không lo lắng, dù sao thì những cậu chủ bình thường đều khá hào phóng, không thể nào không trả tiền được.
Ở thị trấn quý của bọn họ, không trả tiền là chuyện lớn.
Ông chủ nhanh chóng giới thiệu quy tắc: "Tất cả các cơ sở vui chơi trong thị trấn quỷ của chúng tôi đều liên quan đến ma quỷ, trò chơi trong quầy hàng này của tôi được gọi là Quỷ hỏi đáp. Rất đơn giản, đó là quỷ đặt câu hỏi với ngài, trả lời chính xác, nhận quà của quỷ, trả lời sai, nhận hình phạt của quỷ."
Vẻ mặt của Hòa Ngọc cũng nổi lên nét hứng thú, nhướng mày: "Ồ, hình phạt của quỷ, hình phạt như thế nào?"