Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 325

Ông chủ lắc đầu, cười giải thích: "Chúng tôi cũng không biết, nhưng đều là trò chơi, dù là trừng phạt cũng vô hại, ngài yên tâm, sẽ không tốn thương đến ngài."

Khóe miệng Hòa Ngọc hơi cong lên, nhướng mày: "Đã vậy thì tôi chơi một lát."

Ở bên, Eugene thấy Hòa Ngọc muốn chơi trò chơi, cả người đều thấy không ổn. 

Coi gã như robot thật à.

Eugene nóng nảy xoay người, lạnh lùng nhìn Hòa Ngọc, giọng nói lạnh như băng: "Hòa-"

Ông chủ cười nói: "Quý khách, ngài muốn chơi cùng không? Trò chơi của chúng tôi có thể chơi một người, cũng có thể chơi nhiều người." 

Từ góc độ của ông chủ, mặc dù Eugene là robot của Hòa Ngọc nhưng gã cũng là cao thủ của hành tinh Cơ Giới, cao thủ trông rất hung tàn này, không đắc tội được cho nên ông ta mời cả thể. Nhưng mà, ông ta biết Eugene sẽ không đồng ý, dù sao cũng có "cậu chủ" ở đây, nào có chuyện "robot" cùng chơi với "cậu chủ".

Sự thật đúng như ông chủ nghĩ, theo bản năng Eugene đã muốn từ chối. Nhưng mà Hòa Ngọc đã có động tác trước một bước, tay của cậu đặt ở cổ tay Eugene, kéo xuống: "Ngồi xuống cùng chơi."

Những ngón tay mỏng manh ấm áp đặt lên cánh tay robot lạnh lẽo, cảm giác nhạy bén của Eugene cho phép gã cảm nhận rõ ràng sức mạnh của bàn tay ấm áp đó. 

Bàn tay này rất nhỏ đối với gã, sức lực này gã không hề để vào mắt, càng không có khả năng kéo gã. Nhưng khi tay của cậu đặt lên cánh tay gã, gã theo bản năng ngồi xuống theo sức lực đó, ngồi xuống bên cạnh Hòa Ngọc. Trong mắt người ngoài, chỉ là phản ứng bình thường của một robot vô cùng nghe lời. 

Bản thân Eugene lại có chút hoang mang, không biết sao mình lại nghe lời như bản năng vậy nhỉ.

Chờ sau khi ngồi xuống, đồng tử gã co rụt lại, nhìn Hòa Ngọc với ánh mắt không thể tin nổi. Bởi vì sau khi gã ngồi xuống, chợt có giọng nói vang lên trong đầu.

[Kích hoạt nhiệm vụ chi nhánh hai mươi sáu, hoàn thành ba ván trở lên, tìm hiểu yêu cầu của quỷ.]

Eugene: "..." Cái quầy này, thế mà là một nhiệm vụ chi nhánh. Eugene sững sờ.

Hòa Ngọc gật đầu ở nơi gã không thấy được, hiển nhiên là khẳng định suy nghĩ của gã, chỗ này là một nhiệm vụ chi nhánh mà Hòa Ngọc đã kích hoạt trước đó, bây giờ còn lôi gã đi cùng, hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh.

Trong mắt Eugene truyền ra tia nghi hoặc: "Một nhiệm vụ chi nhánh là manh mối quan trọng mà cậu nói?"

Hòa Ngọc: "Không phải, anh đợi là biết."

Eugene: "Rốt cuộc cậu đang làm cái trò gì vậy?"

Hòa Ngọc: “Hoàn thành nhiệm vụ trước, lát nói rõ với anh.”Cuối cùng câu này lại truyền đến ông chủ quầy hàng bởi vì cậu nhìn về phía ông chủ, dùng hành động truyền lại ý này, Eugene chỉ có thể đè xuống mọi tâm tư, cũng nhìn về phía ông chủ quầy hàng. 

Không thể không thừa nhận, Hòa Ngọc thông minh hơn gã, hơn nữa càng có thể phát hiện ra những chi tiết. Khi còn đang mờ mịt, Eugene sẵn sàng lắng nghe cậu, tìm ra điểm đột phá.

Bình luận: "Hòa Ngọc, muốn làm gì vậy?"

Bình luận: "Luôn cảm thấy dường như có điều tồi tệ gì đó sẽ xảy ra, không ai để ý có một người đàn ông vừa len lén chuồn sao?"

Bình luận: "Có chú ý tới, đó là một chuyện tốt, phó bản điều tra, dù là nguy hiểm hay rắc rối, càng nhiều càng tốt, càng nhiều càng có thể biết thêm thông tin. Thời gian của họ có hạn, tìm ra được càng nhiều manh mối quan trọng càng tốt."

Dù là phòng phát sóng trực tiếp của Hòa Ngọc hay là phòng phát sóng trực tiếp của Eugene, tất cả đều nghiêm túc nhìn ông chủ quầy hàng.

Bình Luận (0)
Comment