Eugene hít một hơi thật sâu: "Chơi thôi."
Hòa Ngọc không nói gì, cũng nhìn về đám quỷ trước mặt.
Con quỷ rất tức giận: "Lũ nhân loại đáng ghét chúng mày dám phớt lờ lời tao nói, tao nhất định sẽ..." Giọng nói chợt khựng lại.
Eugene cáu gắt để lộ cánh tay máy, các đường màu bạc trên tay bắt đầu thay đổi nhanh chóng tháo rời lắp lại, hai cưa điện khổng lồ xuất hiện, tạo ra tiếng cọ xát chói tai, ngay cả trong khu vực không gian rộng lớn cũng phản chiếu ánh sáng rõ nét và đáng sợ.
Cưa điện còn chưa khởi động nhưng vẫn khiến ai đó sinh ra sự sợ hãi.
Mặt Eugene không chút thay đổi: "Mày nói lại lần nữa đi."
Quỷ: "..." Mắt thường có thể thấy được bóng đen nhỏ đi, dường như còn rụt cổ lại, màu đen đậm đã nhạt đi.
Mãi một lúc sau con quỷ mới mở miệng, giọng nhỏ hẳn: "Câu hỏi thứ nhất, cho hỏi, người quản lý thị trấn quỷ của bọn tao là ai?"
Eugene: "..." Đm sao gã biết được? Gã đang định tức giận, quỷ vội vàng nói: "A. Louis, B. Lâm."
Eugene: "..."
Hòa Ngọc: "Tao chọn A." Cậu nhìn về phía Eugene: "Cậu chọn người khác đi, chúng ta thử xem."
Eugene chợt hiểu, Hòa Ngọc muốn thử xem câu trả lời là đúng hay sai, có ảnh hưởng tới nhiệm vụ của họ hay không rồi ảnh hưởng thế nào. Không cần biết nhiệm vụ chi nhánh này có kém thông minh bao nhiêu, nếu là nhiệm vụ chi nhánh, sẽ có chút ảnh hưởng nhất định hoặc là muốn đạt được mục đích nào đó.
Nhìn vào mức độ của câu hỏi, Eugene cảm thấy nhiệm vụ chi nhánh này có lẽ là để thay đổi thời gian đếm ngược cái chết của họ.
Đương nhiên, gã cũng biết Hòa Ngọc chọn A, chắc là bởi A là đáp án chính xác, Louis mới là người quản lý thị trấn quỷ. Có điều đây chỉ là kiểm tra, Eugene cũng không để ý câu hỏi đầu tiên mất đi một ít thời gian đếm ngược.
Bây giờ gã mất ít, sau này sẽ khiến Hòa Ngọc mất đi nhiều hơn.
Trước đó, Eugene đã tìm cách nhìn thấy thời gian đếm ngược tử vong một trăm tiếng trên đầu mình.
Lúc tìm được Hòa Ngọc, Eugene cũng nhìn Hòa Ngọc, chín mươi chín tiếng. Gã tìm Hòa Ngọc tốn không ít thời gian, cho nên thời gian đếm ngược tử vong của họ có thể có con số bắt đầu giống nhau.
Điều này khiến gã có hơi khó chịu, thời gian đếm ngược tử vong của các tuyển thủ khác hẳn là ít hơn gã mới đúng, sao có thể giống nhau chứ? Dù thế nào cũng phải ít hơn mình chứ.
Eugene: "Tao chọn B."
Quỷ nhìn về phía Hòa Ngọc, giọng nói cao hơn một chút: "Chúc mừng cậu đã trả lời chính xác. Bây giờ, mời hai người cùng nhận hình phạt và phần thưởng của mình, đặt tay vào cái hang màu đen ở trước mặt." Nói xong trước mặt Hòa Ngọc và Eugene, tự nhiên xuất hiện một cái hang đen nhỏ, sâu không thấy đáy.
Hai người liếc nhìn nhau, cùng đưa tay vào.
Rất nhanh, Hòa Ngọc lấy ra một tờ giấy, trên tờ giấy viết đạo cụ phòng ngự, có thể đỡ được hai điểm tổn hại từ quỷ. Phần thưởng này, chỉ có thể nói có còn hơn không. Ban nãy cậu nhìn thấy ở ngoài kia, đạo cụ phòng ngự thế này năm đồng Liên Bang là có thể mua được một tờ, chỗ nào cũng bán. Mà ban nãy quầy hàng viết giá trò chơi là hai mươi đồng một ván, ông chủ quầy hàng kiếm hời rồi nên không bồi thường đâu.
Bên kia, Eugene cũng lấy tay ra: "Trong đó có cái gì đó cắn tôi một phát." Nhưng vẻ mặt của gã không hề để ý tới vết cắn đó, chút đau đớn này còn không đau bằng đợt trước bị Hàn Băng thú vỗ một cái, với gã thì sự trừng phạt này vô cùng nhẹ nhàng.
Gã quay đầu nhìn về phía Hòa Ngọc, đang muốn hỏi con số trên đầu mình, đồng tử chợt co rụt lại.