Hòa Ngọc nhíu mày: "Mày nói mày trốn ở thị trấn quỷ rất lâu mới bị bắt, vậy vì sao mày lại không rời khỏi thị trấn quỷ?"
Quỷ là điểm thu hút khách du lịch của thị trấn này, nhưng rời khỏi nơi đây, trời cao biển rộng, cho dù có nguy hiểm thì cũng tốt hơn nhiều so với ở đây.
Vậy tại sao những con quỷ đó lại không rời đi?
Bóng ma nghe vậy, tủi thân nói: "Sao lại không muốn rời đi chứ, căn bản là chúng tôi không thể rời đi."
Hòa Ngọc và Eugene cau mày, Eugene hỏi: "Sao lại không thể rời đi?"
Bóng đen: "Tôi cũng không biết, tôi đã thử rất nhiều lần nhưng không tài nào thoát ra được. Anh cả của chúng tôi nói thị trấn quỷ bị người ta phong tỏa, chuyên môn dùng để phòng bị những con quỷ như chúng tôi rời đi."
Eugene nhăn mặt lại. Đây thực sự là một đầu mối quan trọng. Nó liên quan đến việc rời đi, vậy chắc nó cũng liên quan đến bí mật lớn nhất mà họ muốn tìm kiếm.
Hòa Ngọc nhướng mày: "Anh cả của chúng mày? Những con quỷ như chúng mày còn có anh cả hả?"
Quỷ: "..." Nó yếu ớt nói: "Cậu nghe lầm rồi."
Eugene lại dùng máy cưa điện uy h**p, bóng đen hét lên: "Anh giết tôi đi, các người giết tôi đi, tôi không nói cái gì hết, tôi là một con quỷ có khí phách, tôi muốn trung thành với anh cả, tôi..."
Nó còn chưa nói hết những lời đầy khí phách của mình thì Hòa Ngọc và Eugene đã quay người đi, không để ý đến nó.
Quỷ: "..." Hai người này không có lịch sự gì hết. Nó tức giận biến mất, trong khu vực không gian đó chỉ còn lại Hòa Ngọc và Eugene.
Eugene đi vào bước đến trước mặt Hòa Ngọc, thấp giọng nói: "Cậu thấy thế nào? Có rất nhiều bí mật ở thị trấn này đấy."
Hòa Ngọc bình tĩnh nói: "Đương nhiên rồi, nếu không thì nhiệm vụ sẽ không phải là mở ra bí mật lớn nhất." Bí mật lớn nhất cho thấy còn rất nhiều bí mật nhỏ khác.
Eugene: "Làm sao bây giờ? Thị trấn bị kết giới ngăn cách, chỉ sợ cần phải đi hỏi thổ dân cùng người phụ trách thị trấn, hơn nữa những câu hỏi lúc trước để lộ ra một ít tin tức, người quản lý của thị trấn là Louis, với dân số thường trú là hai mươi nghìn người. Chúng ta có thể đi hỏi Louis và những người già khác."
Hòa Ngọc nghiêng đầu và nhìn gã một cách phức tạp.
Eugene sửng sốt một chút, mờ mịt nói: "Cậu nhìn tôi như vây làm gì?"
Hòa Ngọc: "Anh thông minh hơn Vạn Nhân Trảm." Gã có thể nắm bắt được tin tức mấu chốt, còn có thể phân tích nó một cách nhanh chóng, gã là một người thông minh hiếm thấy.
Eugene: ".." Gã trừng to mắt: "Điều này không phải là đang nói nhám sao? Đừng so sánh tôi với thằng ngu đó. Hắn ta là kẻ có đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển. Tôi thông minh hơn hắn ta nhiều."
Hòa Ngọc buông tay ra: "Thông minh như vậy, anh còn biết tin tức gì nữa không?"
Eugene: "Không biết." Sau khi gã tiến vào phó bản, nhìn thấy thời gian đếm ngược của chính mình, gã đã lập tức bắt đầu tìm kiếm Hòa Ngọc, làm gì có thời gian để đi điều tra, cũng không biết gì về những thông tin khác.
Hòa Ngọc không chút do dự, trực tiếp trả lời: "Anh nghe được dân số thường trú là hai mươi nghìn người, nhưng không biết hàng năm có bao nhiêu du khách đến, lại có bao nhiêu người rời đi."
Eugene sửng sốt.
Hai tròng mắt của Hòa Ngọc sâu không thấy đáy, trầm giọng nói: "Thị trấn quỷ này nguy hiểm hơn rất nhiều so với tưởng tượng của chúng ta, vì vậy, tốt nhất không nên bại lộ mục đích khi ở bên ngoài, cũng đừng tỏ vẻ quá kỳ lạ, tốt nhất cũng không nên chủ động đi tìm ai đó để điều tra, quá hấp dẫn sự chú ý của người khác."
Eugene nhíu mày: "Nếu như chúng ta không chủ động đi tìm người vậy làm sao có thể điều tra được chứ?"
Khóe miệng của Hòa Ngọc nhếch lên: "Vậy thì chờ người tới tìm chúng ta." Cậu nhìn Eugene, vẻ mặt thành thật: "Vậy nên đóng vai người máy giúp việc của tôi cho thật tốt, tôi sẽ dẫn anh đi tìm manh mối."
Eugene thật sâu nhìn lại cậu, đột nhiên cong môi lên: "Ngược lại tôi lại có một lý do rất tốt, không chỉ có thể gặp được quản lý, còn có thể thoải mái tiến hành điều tra."