Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 332

Hòa Ngọc nhìn gã.

Trên tay của Eugene xuất hiện máy cưa điện, trong mắt hiện lên sát khí: "Tôi đã là người hầu của cậu, vậy nếu cậu chết ở đây, có phải tôi có thể càn rỡ nổi giận đi điều tra, thấy Louis đúng không, chủ nhân thân yêu của tôi?" 

Bởi vì Hòa Ngọc nói từ "giúp việc", Eugene trở nên tức giận. 

Gã thân là cao thủ của hành tinh Cơ Giới, bây giờ là tuyển thủ có năng lực chiến đấu nằm ở top đầu của Show sống còn đỉnh lưu, Eugene không sợ có thể gặp phải nguy cơ, gã cũng không tin không cách nào dùng đầu của chính mình để tìm hiểu chân tướng. Sau khi có suy nghĩ này, Hòa Ngọc có thể “lĩnh cơm hộp” rồi. 

Gã giơ tay lên, máy cưa điện lao về phía cổ Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc bình tĩnh nhìn gã, nhẹ giọng đáp: "Ồ."

Âm thanh này là một phản ứng rất kiêu ngạo đối với câu "chủ nhân thân yêu của tôi" của gã.

Eugene: ".." Trong cơn tức giận, gã vung máy cưa điện xuống một cách thô bạo. Hòa Ngọc vẫn không nhúc nhích, bình tĩnh nhìn gã, trên mặt cũng không có một tia sợ hãi. 

Máy cưa điện của Eugene dừng lại bên cạnh cổ của cậu, gã nghi hoặc hỏi: "Cậu không sợ sao? Không xin tha sao?" 

Kỳ lạ, kỳ lạ quá.

Hòa Ngọc giơ tay lên, đẩy chiếc kính không độ trên mũi, nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh sẽ không giết tôi, cũng không thể giết tôi, nếu như tôi chết rồi, các anh muốn ra ngoài, e rằng cũng vô cùng khó khăn."

Eugene: "Tại sao?" Lông mày gã nhíu lại, gã không biết sự tự tin của Hòa Ngọc đến từ đâu.

Hòa Ngọc giơ tay lên, dùng hai ngón tay sát vào nhau nhẹ nhàng đẩy cánh tay của gã ra, nói: "Anh còn nhớ rõ quy tắc của vòng thi này không? Đã đọc kỹ chưa?" Cánh tay của Eugene không nhúc nhích, Hòa Ngọc đẩy mạnh ra nhưng không đẩy ra được, gã giữ nguyên tư thế, cười lạnh nói: "Nhớ kỹ, phó bản này có thể hợp tác, cũng có thể chém giết."

Hòa Ngọc lắc đầu: "Không phải cái này." Cậu cũng duy trì tư thế đẩy đó, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chú ý, trong quá trình kích hoạt "bí mật lớn nhất", nhất định phải hoàn thành tất cả nhiệm vụ nhánh do tất cả tuyển thủ kích hoạt, nếu không sẽ không thể rời khỏi thị trấn quỷ." 

Trong lúc cậu đang nhắc lại thì Eugene cũng đang lặp lại trong lòng, cẩn thận suy nghĩ.

Hòa Ngọc mỉm cười: "Tất cả các nhiệm vụ nhánh do tất cả tuyển thủ kích hoạt, nghĩa là, nếu nhiệm vụ nhánh do tôi kích hoạt không được hoàn thành, anh phải hoàn thành chúng cho tôi, nếu không anh sẽ không thể thông quan được." Đồng tử của Eugene co rút lại, không thể tin được mà nhìn cậu.

Hòa Ngọc cong mắt lên, khuôn mặt thanh tú của cậu rực rỡ như được chiếu sáng: "Đúng vậy, anh đã nghĩ về nó rồi phải không? Khi anh kích hoạt nhiệm vụ nhánh này, hệ thống đã thông báo là nhiệm vụ nhánh thứ hai mươi sáu. Đó là bởi vì, trước đó tôi đã kích hoạt hai mươi nhiệm vụ nhánh khác." Cậu nghiêng đầu với vẻ mặt ngây thơ: "À đúng rồi, tôi vẫn chưa hoàn thành bất kỳ nhiệm vụ nào trong hai mươi nhiệm vụ nhánh đó đâu." 

Đó là lý do tại sao cậu đi đến từng cửa hàng, trong phó bản này nhiệm vụ nhánh nhiều đến mức bất bình thường.

Eugene: "!!!" Lần này, Hòa Ngọc thành công đẩy cánh tay của Eugene ra, máy cưa điện đã dừng lại và Eugene cũng đã sững sờ đứng đó.

Một lúc sau, gã nhảy dựng lên: "Cậu thật thâm độc mà." 

Gã nắm lấy cổ áo của Hòa Ngọc, cúi đầu nghiêng người đến trước mặt cậu, nghiến răng nghiến lợi: "Hai mươi nhiệm vụ nhánh, thời gian đếm ngược còn chưa đến một trăm giờ, còn phải tìm ra chân tướng, Hòa Ngọc, đm cậu đang tìm chết đấy." Lại đi kích hoạt hai mươi nhiệm vụ nhánh. 

Đm, điều này thật sự quá điên rồ. Eugene trợn to mắt, nhìn cậu chằm chằm.

Hòa Ngọc ngẩng đầu nhìn gã: "Tôi phải bảo vệ tính mạng của mình chứ, nếu không làm như vậy thì các người sẽ g**t ch*t tôi. Eugene, hãy nghe theo sự sắp xếp của tôi, tôi đảm bảo với anh." Cậu giơ tay chỉ đỉnh đầu: "Hoàn thành nhiệm vụ của phó bản lần này trước khi con số này kết thúc." 

Ánh mắt của cậu đầy sự nghiêm túc, trong con ngươi đen nhánh đẹp đẽ kia phản chiếu lại mái tóc bạch kim và trong mắt đen của gã, giống như vào giờ phút này, trong mắt cậu chỉ có Eugene, chỉ có thể nhìn thấy Eugene.

Eugene sửng sốt trong chốc lát, cảm xúc lui đi, theo bản năng buông tay ra, toàn thân có chút choáng váng. 

Một lúc sau, gã lắc đầu dữ dội, nhìn về phía Hòa Ngọc, giọng nói khàn khàn: "Thật sao?"

Ánh mắt của Hòa Ngọc đầy chân thành, gằn từng chữ nói: "Giống như trường đào tạo Lê Minh, quyết không nuốt lời."

Eugene hít một hơi thật sâu và cất máy cưa điện đi. "Đi thôi, nên ra ngoài rồi."

Hòa Ngọc nhếch môi, lông mày cong cong.

Bình Luận (0)
Comment