Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 333

Bình luận nổi lên.

"Mẹ kiếp, quả nhiên là như vậy, chỉ cần lúc gặp không g**t ch*t Hòa Ngọc ngay thì sẽ không giết được cậu ta nữa, một khi nghe cậu ta nói là tuyệt đối không giết được cậu ta."

"Xem trận tranh tài này giống như đang xem một trăm lý do không được giết tôi, Hòa Ngọc thực sự rất mạnh."

"Đợi đã, không đúng, lời hứa của Hòa Ngọc đối với anh ta không đúng, cậu ta nói là trước khi thời gian đếm ngược trên đầu cậu ta kết thúc, không nói là hoàn thành trước khi thời gian đếm ngược của Eugene kết thúc."

"Chết tiệt, đúng là có bẫy ngôn từ."

"Chắc là không có sao đâu. Dù sao thời gian đếm ngược của Eugene dài hơn Hòa Ngọc. Cậu ta là người có thời gian đếm ngược ít nhất trong cả cuộc thi, chỉ cần hoàn thành trước khi thời gian của cậu ta kết thúc thì Eugene vẫn bình an vô sự."

Hai người rời khỏi khu vực chơi game. Bên ngoài vẫn còn những người đó, xung quanh gian hàng rất náo nhiệt, khi nhìn thấy hai người đi ra, chủ quán hai mắt sáng lên, trên mặt tràn đầy nụ cười nịnh nọt: "Cậu chủ, chơi có vui không?"

Gương mặt Hòa Ngọc không đối sắc: "Chẳng ra làm sao cả."

Chủ quán: "..." A, cái này...

Lâm vội vàng tiến lên và đưa chiếc áo Hàn Băng thú của Hòa Ngọc cho cậu, ông ta và chủ quán vừa nghiên cứu nó, chắc chắn nó tốt hơn tất cả những bộ quần áo trang bị phòng ngự cao cấp đắt tiền mà họ từng thấy. Có người am hiểu thậm chí còn nói, con thú có bộ lông này có thể là một con hung thú cấp SSS đã biến mất, chỉ còn tồn tại trong truyền thuyết. Nếu chiếc áo khoác này được đem ra bán đấu giá, có lẽ ngay cả những gia tộc lớn của hành tinh chính cũng sẽ phải giật mình. 

Thân phận của "cậu chủ" này là không thể nghi ngờ. Bàn tay cầm chiếc áo khoác của Lâm hơi run run, ông ta đưa nó một cách cung kính và cẩn thận, sợ làm bẩn nó.

Hòa Ngọc nhìn thấy mọi thứ, cố gắng kìm nén ý cười trong mắt. Cậu cầm lấy áo mặc vào, lại nhìn chủ quán: "Không vui chút nào, tên kia vừa yếu vừa đáng thương."

Chủ quán lo lắng: "Cậu chủ không phải là ngài đã giết nó rồi chứ? Nó là dùng tiền mua được đấy."

Eugene hừ lạnh một tiếng ở bên cạnh: "Nó quá yếu, không xứng chúng tôi ra tay."

Chủ quán thở phào nhẹ nhõm: "Không có cách nào, tôi làm chỉ là gian hàng nhỏ, không có nhiều tiền để mua một con quỷ mạnh hơn."

Hòa Ngọc lộ ra vẻ mặt hứng thú: "Ồ, còn có thể mua quỷ à? Mua ở đâu? Có cấp S trở lên hay không?"

Chủ quán: ".."

Mọi người: "..." Quả nhiên là nhà giàu, ngay cả quỷ cũng sẵn sàng bỏ tiền ra mua, nhưng vừa mở miệng đã đòi cấp S, chết tiệt, ánh mắt của cậu có phải hơi cao quá rồi không.

Lâm ở bên cạnh xấu hổ nói: "Cậu chủ, chỉ trong những buổi đấu giá mới có quỷ cấp S, nhưng gần đây hình như không có điểm bán đấu giá nào trong thị trấn quỷ, bây giờ chỉ có một số quỷ yếu mà thôi."

Sắc mặt của Hòa Ngọc lập tức trở nên lạnh lùng, không vui lắm: "Ồ."

Lâm sờ mũi. Hòa Ngọc bực bội đứng lên: "Đi thôi, dẫn chúng tôi đến cửa hàng số một mà ông nói, hy vọng những con quỷ mà chúng ta gặp vào ban đêm sẽ không quá yếu."

Cuối cùng chủ quán cũng không chờ nổi nữa, cẩn thận nói: "Này, cậu chủ còn chưa có trả tiền, một vòng 20 đồng Liên Bang, tổng cộng năm vòng, 100 đồng Liên Bang."

Hòa Ngọc hờ hững liếc chủ quán một cái: "Chỉ vì mấy đồng tiền này mà làm phiền tôi." Cậu nhìn Eugene: "Trả tiền."

Eugene: "???" Trong mắt gã lộ ra vẻ không thể tin được, nhìn thẳng vào mắt Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc: Thưa anh, xin hãy diễn tốt nhân vật của anh đi.

Eugene: "..." Chết tiệt, tôi cũng không có tiền mà.

Bình Luận (0)
Comment