Vạn Nhân Trảm vô cùng ngơ ngác, thậm chí còn cảm thấy đầu mình không đủ dùng.
Chiếc rìu gã đang cầm thõng xuống một cách bàng hoàng, cơ bắp cuồn cuộn trông có vẻ rất hung dữ, nhưng cộng với khuôn mặt đang ngớ ra thì "côn đồ" ngay lập tức trở thành "to con ngốc nghếch", sát khí trên người gã biến mất một cách khó hiểu khi Eugene chạm vào cánh tay.
Gã nhìn Hòa Ngọc, rồi nhìn Eugene, mở miệng, vô thức lặp lại: "Cậu, cậu chủ."
Nói ai đấy.
Hòa Ngọc? Làm thế nào mà cậu ta trở thành cậu chủ? Cậu chủ nhà ai? Vệ sĩ? Sao bản thân lại thành vệ sĩ của Hòa Ngọc rồi?
Đầu óc Vạn Nhân Trảm trống rỗng, vẻ mặt ngơ ngác, hoàn toàn không rõ manh mối, chỉ vô thức lặp đi lặp lại hai chữ cậu chủ mà Eugene nhắc tới.
Eugene lập tức đáp: "Đúng vậy, như vậy mới phải chứ, sau này nhất định phải nhớ gọi cậu chủ, bảo vệ cậu chủ." Gã nhìn về phía Louis, khẽ gật đầu: "Rất xin lỗi, để ông phải chê cười rồi, đây là vệ sĩ của cậu chủ chúng tôi, nó lớn lên cùng cậu chủ, vì cứu cậu chủ nên bị tổn thương đến não cho nên cậu chủ rất quý nó."
Bình luận: "=))))) ha ha ha Vạn Nhân Trảm vốn không phải cứu Hòa Ngọc mà bị thương đến não, mà anh ta vừa gặp Hòa Ngọc IQ liền lập tức tụt dốc."
Bình luận: "Cười chết tôi rồi, chẳng lẽ mọi người không nhận ra Eugene gọi "cậu chủ" càng ngày càng thuận miệng sao?"
Mỗi lần Eugene nói một câu cậu chủ, càng ngày càng trôi chảy, càng ngày càng tự nhiên, lúc đầu gọi một tiếng còn xấu hổ, vậy mà bây giờ đã trôi chảy như vậy, thậm chí còn chủ động mở miệng. Làm cho các khán giả đang xem đầy bất ngờ.
"Này!" Vạn Nhân Trảm trừng mắt, sắp nổi điên.
Đm ai bị tốn thương não? Đm ai là vệ sĩ của Hòa Ngọc hả?
Vạn Nhân Trảm tức giận phản bác, ngay trước khi gã kịp mở miệng, cánh tay máy móc của Eugene siết lại một chút, sau đó hạ thấp giọng, vội vàng thì thầm vào tai gã: "Giải thích cũng không kịp rồi, vì để thăng cấp, hợp tác đi."
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã không biết chuyện gì đang xảy ra, lại không biết phải làm gì. Nhưng một câu "thăng cấp" Eugene nói làm Vạn Nhân Trảm ngậm miệng, đen mặt không nói nữa, nếu đã không biết nói gì vậy thì cứ dứt khoát khỏi mở miệng nữa là được.
Chỉ là trong lòng gã đồng thời vừa ngơ ngác lại mang chút phức tạp.
Chẳng phải đã đồng ý rằng sẽ giết Hòa Ngọc ngay khi nhìn thấy cậu sao? Tại sao Eugene không những không giết Hòa Ngọc mà còn hợp tác với cậu rồi?
Vạn Nhân Trảm lo người khác giết mất Hòa Ngọc nên vội vàng chạy đến, thấy Hòa Ngọc không những không sao mà còn có vẻ sống vô cùng tốt.
Louis hiểu ra rồi, trong mắt ông ta chợt hiện lên một tia tỉnh ngộ.
Hóa ra vệ sĩ của bọn họ lớn lên cùng "cậu chủ", lại vì cứu "cậu chủ" mà phải trả giá nên mới không nể nang gì khi ở chung với cậu chủ như vậy, mà người hầu Eugene này đã cảnh cáo vệ sĩ một trận. Chuyện này cũng bình thường thôi, không ngờ Hòa Ngọc lại là người trọng tình trọng nghĩa như vậy.
Vả lại, nếu Vạn Nhân Trảm lớn lên cùng Hòa Ngọc, vậy thì không phải trưởng thành có chút "vội vàng" rồi sao?
Louis lắc đầu, rũ bỏ những suy nghĩ khác trong đầu ông ta, dẹp bỏ nghi ngờ, cười nói: "Tôi không ngại, ông Vạn Nhân Trảm này cũng rất lợi hại, chúng tôi tôn trọng tất cả kẻ mạnh." Cho dù Vạn Nhân Trảm có ngốc đến đâu, chiếc rìu gã cầm, dáng người hung dữ và khí chất cao thủ thoắt ẩn thoắt hiện cũng đủ để nói rằng đây cũng là một người mạnh.
Người mạnh mẽ như thế này và người máy Eugene, ở bất kỳ hành tinh nào cũng có thể thành lập thế lực của riêng mình, trở thành tồn tại hô mưa gọi gió nhưng giờ họ chỉ là tuỳ tùng của "cậu chủ", có thể thấy nhà họ Hòa rất phi thường.
Dáng vẻ Louis càng thêm cung kính: "Cậu chủ Hòa, chúng ta đến cửa hàng số một trước đi, nếu như ngài không hài lòng thì vẫn nên là đến chỗ của tôi để ở."
Hòa Ngọc gật đầu: "Ừm, cho dù là ngủ ở đâu, tôi muốn ở cùng vệ sĩ của mình."
Louis: "Không sao, chỉ là chuyện nhỏ."
Vạn Nhân Trảm: "..." Đm ai là vệ sĩ của mày?