Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 340

Gã tức giận đến mức thầm nghiến răng, vô cùng ngứa mắt với bộ mặt "kiêu ngạo" của Hòa Ngọc lúc này. Nhưng cuối cùng vẫn nhẫn nhịn vì thăng cấp. 

Dù chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng bị thái độ của Hòa Ngọc và Eugene làm cho xoay vòng vòng mà chấp hành theo, gia nhập "đội ngũ" của họ và trở thành "vệ sĩ" của cậu chủ. 

Vạn Nhân Trảm ngẩn ngơ suốt cả quá trình, thậm chí còn bị cưỡng chế đưa vào cửa hàng số một.

Louis đi cùng Hòa Ngọc phía trước, Eugene chần chờ vài giây, hạ giọng nói vào tai Vạn Nhân Trảm: "Tao biết mày rất tức giận, nhưng giờ Hòa Ngọc không được chết, lát nữa tao sẽ giải thích cặn kẽ cho mày, mày phải kiềm chế nóng giận, vẫn có cơ hội giết Hòa Ngọc, đừng vội vàng."

Vạn Nhân Trảm nhìn Eugene, sau đó nhìn Hòa Ngọc trước mặt, bỗng nhiên nói: "Tao không vội." 

Gã nhìn Eugene với vẻ đồng cảm nhàn nhạt trong ánh mắt: "Người vội không phải tao, sao mày lại thành ra bộ dạng này rồi?" 

Từ góc nhìn của gã, trên đầu Eugene có "79", trên đầu Hòa Ngọc cũng có "96" giống với bản thân. Gã vốn là "99", đáng tiếc lúc trước kích hoạt nhiệm vụ phụ lại tốn mất ba giờ đồng hồ, mới đầu gã còn chê vì ít thời gian, bây giờ nhìn lại Eugene. Đương nhiên gã không vội, chắc chắn Eugene còn sốt ruột hơn gã, đếm ngược thời gian tử vong còn ít hơn nhiều so với bọn họ.

Eugene: "..." Gã hoàn toàn không hiểu Vạn Nhân Trảm có ý gì, Vạn Nhân Trảm không nói con số trên đầu gã, thế nên tất nhiên gã sẽ chú ý vào phương diện khác. Chẳng lẽ Vạn Nhân Trảm vừa thông cảm vừa xem kịch hay vì gã đóng vai "người hầu" của Hòa Ngọc. 

Eugene không vui nói: "Sở dĩ tao đồng ý với Hòa Ngọc đóng vai người hầu của cậu ta là bởi vì nó thực sự có ích, đi theo cậu ta có thể rất nhanh hóng hớt tin tức. Đợi đến khi mọi chuyện kết thúc, không cần dùng cậu ta nữa, tao sẽ giết cậu ta ngay lập tức, đừng nhìn tao với ánh mắt gớm ghiếc như vậy nữa."

Vạn Nhân Trảm: "...." Mày có ít thời gian hơn Hòa Ngọc, mày chắc chắn mày đợi được chứ?

Phía trước, giọng Hòa Ngọc truyền đến: "Đến đây."

Eugene đụng đụng Vạn Nhân Trảm, hai người mới lập tức đuổi theo, vứt cuộc thảo luận vừa nãy ra sau đầu. Chuyện giữa bọn họ có thể gác lại, hiện tại quan trọng nhất chính là manh mối.

Điều kiện ăn ở của cửa hàng số một không thể coi là cao nhất của Liên Bang, nhưng quả thực rất không tệ. 

Bước vào công là một tháp nước rất đẹp, bên cạnh là con đường vàng son lộng lẫy, tháp nước kêu "rào rào", trong hồ nước sạch sẽ nở đầy hoa súng. Trên con đường dẫn đến bức màn nước, trên tường có đủ thứ quỷ quái, không hề gây khó chịu mà ngược lại còn vô cùng đặc sắc. Mặt đất không tì vết, cấu trúc rộng rãi lại thoải mái. Được treo trên chiếc đèn chùm lớn không phải là bóng đèn của Trái Đất mà là một hạt châu, hạt châu đó giống như một mặt trời nhỏ không chói mắt, chiếu sáng cả không gian, hòa với sương khói từ màn nước buông xuống, nguy nga tráng lệ.

"Chào mừng." Bà chủ của cửa hàng số một đã đích thân đến đón. 

Bà ta mặc một chiếc váy dài, vô cùng có khí chất, mang theo nét quyến rũ của một người phụ nữ trưởng thành, mỗi cái nhíu mày và mỗi nụ cười đều là phong tình vạn chủng, một nửa mái tóc được búi lên, một nửa xõa xuống cổ và trước ngực mang một vẻ đẹp duyên dáng. Ánh mắt bà ta luôn dán vào Hòa Ngọc, thấy cậu nhìn sang thì lập tức nở nụ cười bước tới: "Cậu chủ Hòa, tôi vừa được hay rằng ngài đến, không đi đón ngài trước, thật sự rất xin lỗi."

Hòa Ngọc nhìn bà ta một chút, sau đó khẽ gật đầu: "Chỉ cần sắp xếp một căn phòng tốt là được."

Bên cạnh, Louis ngay lập tức thêm: "Tính vào tài khoản của tôi."

Hòa Ngọc lại liếc mắt nhìn Louis, khẽ nhíu mày: "Không cần, tôi không thiếu chút tiền này, tầm thường."

Bình luận: "Đúng thật là cậu không thiếu, là cậu không có."

Bình luận: "Tại sao Hòa Ngọc lại từ chối vậy, tôi không hiểu."

Bình luận: "Đm lại còn tầm thường, cậu ta thậm chí còn lấy cả mấy thứ nhỏ nhặt cậu ta gặp trên đường."

Bình Luận (0)
Comment