Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 349

Hòa Ngọc đứng dậy, trịch thượng nhìn cậu ta, khẽ nhếch môi: "Yêu cầu cuối cùng, đi ra ngoài hô ba tiếng, Hòa Ngọc là chủ nhân của Tiền Đa."

Tiền Đa: "..." Cậu ta nhảy dựng lên: "Mày mơ đi!"

Hòa Ngọc: "Vậy cậu muốn thua nhưng không thanh toán đúng không?" Cậu lắc đầu: "Chậc chậc, hóa ra cậu cả Tiền chỉ thế này." 

Hòa Ngọc quay sang nhìn Vạn Nhân Trảm: "Anh quay lại chưa, chút nữa chiếu cho cả trấn xem, để thiên hạ đều nhìn thấy hình tượng anh dũng của cậu chủ Tiền Đa."

Vạn Nhân Trảm còn đang đắm chìm trong một ván lại một ván "xì dách" của Hòa Ngọc, gã sửng sốt rồi vô thức trả lời: "Đã quay lại rồi, chút nữa sẽ phát." 

Quay cái quần què, Hòa Ngọc không nói, làm sao gã biết phải quay.

Bình luận: "Đồ ngốc đã tỉnh ngộ rồi, biết che đậy rồi."

Tiền Đa: ".." Cậu ta duỗi ra tay, yếu ớt vô lực: "Đừng mà, tôi không phải người thua rồi không chịu nhận, cậu chơi với tôi thêm một lúc đi, tôi sẽ đi làm liền."

Hòa Ngọc vẫy vẫy tay áo, cao cao tại thượng: "Đợi cậu hoàn thành rồi thì nói tiếp."

Năm phút sau, Hòa Ngọc đứng ở đại sảnh, nghe thấy tiếng nói thẹn quá hóá giận của Tiền Đa.

"Hòa Ngọc là chủ nhân của Tiền Đa."

"Hòa Ngọc là chủ nhân của Tiền Đa."

"Hòa Ngọc là chủ nhân của Tiền Đa."

Hét xong, cậu ta xoay người nhìn Hòa Ngọc, tức giận nói: "Mày đợi đấy, đợi ông đây hoàn thành nhiệm vụ xong rồi sẽ quay lại tìm mày chơi bài, tao không tin tao không thắng nổi." Lời vừa dứt, cậu ta cũng tức tối bỏ đi.

Hai mươi việc vô cùng lặt vặt đó, chắc chắn sẽ tiêu không ít thời gian, đúng là làm khó cho Hòa Ngọc phải đưa ra được những đòi hỏi dằn vặt người khác như này, đúng là cái này lại kì quái hơn cái còn lại. 

Đây là suy nghĩ của những người ở tại hiện trường. Nhưng chỉ có Vạn Nhân Trảm và khán giả mới biết được sự thật, hai mươi yêu cầu này là gì.

Tiền Đa đi rồi, Vạn Nhân Trảm định nói gì đó, Hòa Ngọc giơ tay ngăn lại. Sau đó, cậu nhìn về phía bà chủ: "Hôm nay hẳn Tiền Đa sẽ rất bận rộn, cậu ta không rảnh quấy rầy bà đâu, bà yên tâm đi."

Bà chủ vẫn đang nhìn đống chip trên bàn bị Hòa Ngọc gạt sang một bên, nghe đến đây thì giật mình, ngước nhìn Hòa Ngọc, ánh mắt kinh ngạc lại khó tin. Một lúc sau, không hiểu sao mắt bà ta lại đỏ lên, tiến lên phía trước vài bước: "Cám ơn cậu chủ Hòa." Cơ thể giống như sắp dính lên người của Hòa Ngọc.

Vạn Nhân Trảm bước tới, thân thể cường tráng trực tiếp hất văng người ta ra, không chút thương hoa tiếc ngọc, ánh mắt lãnh đạm, chán ghét.

Bà chủ: "….." Đây là vũ khí tình cảm khó có được của tôi đây đấy.

Hòa Ngọc xoa xoa mi tâm: "Được rồi, tôi về phòng nghỉ ngơi đây, buổi tối mới ra ngoài."

Bà chủ nhanh chóng nói: "Ây, cậu Hòa, không phải là ngài chuẩn bị ra ngoài sao?"

Hòa Ngọc xua tay: "Chơi mệt rồi, không muốn ra ngoài." Nhiệm vụ có người đã hoàn thành cho, cậu còn ra ngoài làm chi nữa, nằm trong phòng nghỉ ngơi thôi.

Nói rồi, Hòa Ngọc đã bước đi khỏi.

Bình Luận (0)
Comment