Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 348

Hòa Ngọc đứng dậy, nhướng mày: "Tiền Đa, có vẻ như cậu hết chip rồi."

Tiền Đa: "Đi lấy." Cậu ta không thiếu tiền, đối với đại đa số người trong Liên Bang năm trăm nghìn là con số lớn, nhưng đối với cậu ta cũng chỉ là một con số nhỏ mua vui, không cần để ý.

Hòa Ngọc hừ nhẹ một tiếng: "Cậu cho rằng tôi có nhiều thời gian chơi với cậu như vậy à, cậu thua rồi, chán thật."

"Mày có thể thắng thêm tiền." Tiền Đa đứng dậy nắm lấy ống tay áo của cậu.

Hòa Ngọc nhẹ nhàng xua tay, đẩy một triệu chip trên bàn, rất thản nhiên nói: "Chỉ là tiền thôi mà, th* t*c, không cần." Nói xong bèn xoay người muốn bỏ đi.

Tiền Đa nắm lấy tay áo cậu, năn nỉ: "Vậy Hòa Ngọc cậu muốn thế nào, nói cho tôi biết, chơi với tôi thêm một lát."

Thuộc hạ kích động nói: "Cậu chủ Tiền, để tôi chơi với ngài." Hắn xoa xoa tay, đã muốn ra mặt rồi.

Tiền Đa: "Cút." Đối với một tên công tử bột vừa mới nhiễm "cờ bạc", làm sao cậu ta có thể dừng lại với một cách chơi mới mẻ và một quá trình thú vị như vậy. 

Còn để cậu ta với người khác chơi. Đùa gì thế, phải thắng người vừa thăng mình mới vui. Với lại, cũng có cơ hội thắng mà, đúng không? 

Chính là vì lá gan cậu ta quá lớn, ván bài giữa và ván bài cuối đặt cược quá nhiều chip, Hòa Ngọc thắng nên mới thua hết chip. Ở giữa có mấy lần chip bên Hòa Ngọc sắp hết rồi. Thế nên cậu ta có thể thắng được Hòa Ngọc mà, cậu ta muốn chơi.

Hòa Ngọc cười lạnh một tiếng, đang định từ chối, chợt như nghĩ ra điều gì, nhìn cậu ta từ trên xuống dưới nói: "Cược tiền nhạt lắm, th* t*c, chúng ta cược cái gì thú vị đi."

"Cược cái gì?" Tiền Đa nghi hoặc. Hiện tại quả thật cậu ta có chút chìm đắm nhưng cũng không phải ngu, không thể điều kiện nào cũng đồng ý.

Hòa Ngọc sờ cằm, giọng như đang đùa, nói: "Ví dụ như đến cửa hàng 1189 giao đồ cho ông chủ. Đến cửa hàng 2303, giết quỷ trong cửa hàng của họ."

Tiền Đa: "..." Cậu ta ngơ ngác: "Đây là đang cược cái đ*o gì vậy?"

Hòa Ngọc xòe tay ra: "Vậy thì cược cái gì? Không cược tiền không cược mạng, chỉ có thể chọc ghẹo người thua thôi."

Tiền Đa híp mắt: "Vậy nếu tôi thắng, cậu phải đi ra ngoài hô to ba lần Tiền Đa là ông nội của Hòa Ngọc, được không?"

Hòa Ngọc: "Được thôi, chơi không?"

"Chơi!" Hai người lại ngồi xuống thêm một lần nữa.

Vòng đầu tiên, Tiền Đa được hai lá bài tốt, vẻ mặt hưng phấn, Hòa Ngọc lật ra xì dách, không thèm nói chuyện với cậu ta. Tiền Đa ngu người rồi. Hòa Ngọc: "Vào cửa hàng 1189, tặng cái gì đó cho chủ cửa hàng."

Ván thứ hai, Hòa Ngọc lại lật ra hai lá xì dách như cũ, trực tiếp thắng. Hòa Ngọc: "Đến cửa hàng 2303, giết quỷ trong cửa hàng của bọn họ."

Ván thứ ba, Hòa Ngọc lại xì dách. Tiền Đa vỗ bàn: "Mày ăn gian, chắc chắn là có vấn đề!"

Hòa Ngọc đẩy bộ bài cho cậu ta, mặt không chút biểu cảm: "Cậu làm cái đi." Cậu nhìn Tiền Đa: "Đến cửa hàng 3102 tìm đồ thất lạc giúp chủ cửa hàng."

Tiền Đa: "..." Đây đều là mấy thứ quái đản, cố ý hành hạ cậu ta đúng không?

Ván thứ tư, Tiền Đa là nhà cái, Hòa Ngọc xì dách.

Tiền Đa: "..." Hai mắt cậu ta đỏ lên: "Thêm ván nữa."

Liên tiếp hai mươi ván, Hòa Ngọc thắng liền hai mươi ván, có thắng có thua cái gì, căn bản không tồn tại, thế cục một chiều, mọi người chung quanh đều ngây ngốc cả người. Hòa Ngọc thắng liên tục hai mươi ván.

Ở ván thứ hai mươi mốt, Hòa Ngọc lật bài: "Ngại quá đi, xì dách, tôi lại thắng rồi."

Tiền Đa: "..." Cậu ta đã hết hơi rồi, giọng nói yếu ớt: "Lại đi." 

Cậu ta là người chia bài, không hiểu sao Hòa Ngọc lại may mắn như vậy, Tiền Đa không phục.

Bình Luận (0)
Comment