Hơn nữa, ngay cả trong Liên Bang, năm trăm nghìn cũng không phải là một con số nhở. Hòa Ngọc đây là muốn làm khó hắn.
Nhưng Vạn Nhân Trảm còn chưa kịp nghĩ ra biện pháp, đối diện Tiền Đa đã cười lạnh nói: "Không cần vội, chút nữa mày còn phải chuyển cho tao nhiều tiền hơn mà, hahahaha." Nghe vậy, Hòa Ngọc cũng cười lạnh: "Được rồi, vậy thì chúng ta thanh toán sau đi."
"Phát bài."
Trò xì dách này chơi không khó, "Át" bằng 1, cũng bằng 11, JQK đều bằng 10, người chơi nào cộng lại gần bằng "21" hơn thì thắng. Vượt quá 21 điểm, quắt, thua, hai lá làm cơ sở."
Hòa Ngọc dùng ngón tay lật bài, chỉ là một vài ngón tay mảnh khảnh, khi lật lá bài, động tác của cậu uyển chuyển và đẹp mắt, mang theo sự tự tin và đẹp trai khó tả. Đừng nói Vạn Nhân Trảm, đến cả Tiền Đa cũng nhìn đến ngây người ra rồi.
Này này, động tác này có chút ngầu, chút về học theo thử.
Các quân bài di chuyển qua lại giữa các đầu ngón tay, được xáo trộn hoàn toàn với nhau, cuối cùng nhà cái chia bài.
Ở vòng đầu tiên, Hòa Ngọc chia cho Tiền Đa hai quân bài ngửa và chia cho mình hai quân bài, một lá ngửa, một lá úp. Hai lá bài của Tiền Đa là 7, 4. Lá ngửa của Hòa Ngọc là 9. [V: hình như ở đây phải là chơi Black Jack nhỉ, xì dách đâu có bài ngửa với gấp đôi đâu ta]
Tiền Đa mỉm cười: “Gấp đôi”.
Hòa Ngọc gật đầu, biểu cảm bình tĩnh: "Tiếp tục không?"
Tiền Đa: "Rút bài."
Hòa Ngọc búng tay, một lá bài bay tới chỗ cậu ta, động tác rất đẹp mắt. Hòa Ngọc búng tay, một lá bài bay tới chỗ cậu ta, động tác rất đẹp mắt. Tiền Đa lật xem lá bài, vui mừng rõ ràng nhưng lập tức kiềm chế lại, trên mặt vẫn nở nụ cười ngạo nghễ nhìn Hòa Ngọc một cái.
Hòa Ngọc nhướng mày: "Được thôi, xem ra cậu đã nắm chắc phần thắng rồi."
Quả thật là đã nắm chắc phần thắng rồi, Tiền Đa lật lá thứ 3 ra, K. 21 nút. Lá ngửa trên tay Hòa Ngọc là 9, lá úp cũng là 9, tổng cộng 19, thua hoàn toàn.
Bà chủ giúp đẩy chip cho Tiền Đa, từ đầu đến cuối Hòa Ngọc đều điềm tĩnh, đôi mắt dưới cặp kính không độ không một chút cảm xúc.
Vòng 1, Hòa Ngọc thua.
Vòng 2, Tiền Đa quá lố, vượt 21 điểm, quắc, Hòa Ngọc thắng.
Vòng 3, Hòa Ngọc xì dách nhưng Tiền Đà xì bàng, Tiền Đà thắng.
Vòng 4, …
"Cờ bạc" không phải là điều tốt, nó sẽ khiến người ta trầm luân vào nó, đặc biệt là trò xì dách mới này, Tiền Đa chơi rất hăng say. Mà Hòa Ngọc đang ngồi ở phía đối diện, sẽ "giúp" cậu ta chơi vui hơn nữa. Chung quanh, Vạn Nhân Trảm, bà chủ và thủ hạ của Tiền Đa đều nghiêm túc xem, vẻ mặt kích động, hận không thể lập tức đánh vài ván.
Có thắng có thua, càng chơi càng mượt, nhưng không hiểu sao số chip ở bên phải Tiền Đa càng ngày càng ít.
"Tiếp tục không?"
"Dừng." Tiền Đa nhếch mép, K, 5, 5, tổng cộng 20 nút, thắng là cái chắc rồi.
Hòa Ngọc lật bài, 6, 8. Không đủ 17, tiếp tục rút bài. Tiền Đa chăm chú nhìn cậu, tim đập nhanh hơn, chung quanh mọi người đều che miệng, vẻ mặt nghiêm túc. Hòa Ngọc lật được con 7 trên lá bài thứ ba.
Cậu mỉm cười, đẩy ba lá bài qua: "Ngại quá, tôi thắng rồi."
Mắt Tiền Đa đỏ cả lên rồi: "Tiếp."
Làm sao có thể? Sao Hòa Ngọc may mắn thế được? Cậu ta đã tính toán rất rõ ràng, Hòa Ngọc dễ quắc hơn, sao có thể thắng được?
Không được, một ván nữa, chắc chắn Hòa Ngọc sẽ thua, cậu ta phải thắng.
Vốn là muốn dạy dỗ Hòa Ngọc, nhưng bây giờ Tiền Đa đã đắm chìm vào rồi, kể cả mấy tên thuộc hạ đang vây xem cũng đắm chìm.