Tiền Đa buông tay ra theo bản năng. Hòa Ngọc quay đầu, đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiền Đa thông qua mắt kính, giọng nói tràn đầy dụ hoặc: "Cậu đã từng nghe qua đánh bài chưa?"
Sau khi Tiền Đa buông ra, chán ghét nói: "Đánh bài thì có cái gì hay ho? Tao còn tưởng mày có thể nghĩ ra cái gì, kết quả lại là thứ này, mày cũng có biết nhiều hơn gì đâu, vậy mà còn mạnh miệng giễu cợt tao?"
Hòa Ngọc lắc đầu, khẽ khịt mũi: "Đánh bài tôi nói khác với đánh bài cậu biết, không có kiến thức gì thì đừng có khoe khoang."
Tiền Đa hoài nghi nhìn cậu, lại không khỏi tò mò: "Mày nói thử xem?" Thân hình cậu ta rất béo nhưng trắng trẻo và mềm mại, một đôi mắt nhỏ híp chen giữa khuôn mặt tròn đầy thịt, khi cậu ta nghi ngờ nheo mắt lại, trong mắt chỉ còn lại một đường chỉ, ngốc ngốc nghếch nghếch.
Hòa Ngọc nhẹ nhàng nói: "Vậy tôi dạy cậu chơi xì dách."
Xì dách, luật chơi đơn giản nhưng đầy cám dỗ.
Hòa Ngọc và Tiền Đa ngồi ở hai bên bàn, quân bài do Hòa Ngọc chuẩn bị, bài giấy là thứ mà Liên Bang không có, nhưng ở thế giới công nghệ tiên tiến này, để tạo một bộ vô cùng đơn giản. Chip là Tiền Đa lấy ra. Loại công tử bột như thế này, cho dù là "cược" ở Liên Bang có bao nhiêu loại cậu ta cũng sẽ theo, cậu ta kêu người đưa đến một triệu chip.
Cũng là lúc này, bà chủ vội vã chạy tới, vẻ mặt bối rối.
Toi rồi, cậu chủ đến từ bên ngoài với công tử Tiền Đa nổi tiếng ở đây đánh nhau rồi.
Cho dù là bên nào thua thì kết cục xui xẻo đều là bà ta gánh cả. Bà chủ rất sốt ruột, không màng đến hình tượng vội vàng đi tới, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trong đại sảnh, bà ta liền sững sờ.
Hòa bình quá vậy.
Hòa Ngọc: "Cậu đã biết luật rồi, có cần tôi nói lại lần hai không?"
Tiền Đa tức giận nói: "Không cần, lúc ông đây chơi thì mẹ mày còn chưa sinh ra đâu, bắt đầu đi."
Bà chủ đi tới, thận trọng xen vào: "Ôi, cậu chủ Hòa, cậu chủ Tiền, sao hai người lại quây lại thế này? Xảy ra chuyện gì, mâu thuẫn gì xin hãy nói cho Nghiêu Kim Hoa tôi biết, các vị đều là những vị khách vô cùng quan trọng của tôi, không thể lơ là."
Hòa Ngọc còn chưa kịp mở miệng, Tiền Đa đã cười lạnh một tiếng: "Ha ha, có người còn quý giá hơn cả tao cho nên mới được ở căn phòng tốt nhất của các người."
"Cậu Tiền nói gì thế? Hai vị đây đều quý ngang nhau mà, chỉ là cậu Hòa từ nơi xa tới, cậu Tiền..."
Tiền Đa ngắt lời bà ta: "Tao nói rồi, đừng gọi tao là cậu Tiền, gọi tao Tiền Đa hoặc là cậu chủ Tiền, ai mà còn gọi tao là cậu Tiền, tao băm thây người đó ra." Cậu ta đập bàn tay mũm mĩm xuống bàn, ánh mắt giận dữ nhìn bà chủ và Hòa Ngọc.
Biểu cảm bà chủ khựng lại.
Hòa Ngọc nhướng mày: "Được rồi, cậu còn muốn chơi không, tôi chẳng có nhiều thời gian như vậy để lãng phí cùng cậu đâu, cậu không chơi thì tôi đi đây."
"Chơi chơi chơi, nhìn ông đây đánh bại mày trên bàn này." Tiền Đa lập tức ngồi đàng hoàng.
Hòa Ngọc khéo léo lật con bài trong tay: "Đã như vậy thì bắt đầu luôn đi, Tiền Đa, ai trong chúng ta sẽ làm cái?"
Tiền Đa nghĩ nghĩ, nói: "Mày làm đi."
Bình luận: "Đù, dũng sĩ, vậy mà dám để một người bụng dạ nham hiểm như Hòa Ngọc làm cái."
Bình luận: "Trò chơi này có vẻ thú vị đây."
Hòa Ngọc gật đầu, không nhiều lời thêm. Tiên Đa chia cho cậu một nửa số chip, tương đương năm trăm nghìn mỗi người, đám người bên cạnh cậu ta lập tức dồn chip.
Hòa Ngọc liếc nhẹ Vạn Nhân Trảm một cái.
Vạn Nhân Trảm: "..." Gã không muốn hầu hạ cho Hòa Ngọc, nhưng vì để thăng cấp. Vạn Nhân Trảm nín thở, nghiêm mặt bước tới đặt chip cho Hòa Ngọc, động tác có phần thô lỗ và hung hãn.
Tiền Đa: "Hòa Ngọc, tên thuộc hạ này của mày tính tình hơi không tốt, cần tao giúp mày không?" Vạn Nhân Trảm trừng mắt.
Hòa Ngọc cười tủm tỉm: "Vệ sĩ, chính là dành cho người tính tình nóng nảy mà, tính tình tốt thì không có lực sát thương."
Nói xong, cậu gõ gõ bàn: "Vạn Nhân Trảm, chuyển tiền cho cậu chủ Tiền."
Vạn Nhân Trảm: "..." Tiền đâu ra hai ơi.
Bọn họ đều giống nhau, đều là mấy tên nghèo mạt rệp mà.