Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 345

Vạn Nhân Trảm hơi sửng sốt, sau đó kinh ngạc nhìn Hòa Ngọc, theo bản năng lui về phía sau hai bước, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi. 

Ác độc quá rồi. 

Đến cả NPC phó bản cũng không bỏ tha.

Hòa Ngọc không quan tâm đến sự kinh ngạc của gã nữa, mắt nhìn về hướng tên béo, kính không độ trên sống mũi có chút lạnh nhạt: "Cậu là ai?"

Tên béo một thân áo quần hào hoa, tiến lên một bước, ưỡn ngực nói: "Đi không đổi tên, ngồi không đổi họ, ông mày đại danh là Tiền Đa." Tay phải cậu ta siết chặt nắm đấm, giơ ngón tay cái chỉ vào mình: "Cả con đường này đều là của nhà ông đây." 

Nói đến đây, có vẻ như cậu ta còn tưởng mình là kẻ đẹp trai nhất con đường này, lưng thằng tắp, tuy rằng cao hơn Hòa Ngọc một chút nhưng lại không tạo thành khí thế áp đảo, thế nên cậu ta còn nhón nhón chân.

Hòa Ngọc: "..." Thường thì trước hai chữ "tiền nhiều" đều là người ngu. 

Cậu không có biểu cảm gì, nâng tay đẩy gọng kính: "Vậy cậu muốn gì?" Đó chỉ là một động tác, chỉ là một biểu cảm tùy tiện, dường như người cao hơn trước mặt cậu lại trở nên lùn hơn cậu. Không cần nhón gót, không cần khoe khoang sự giàu sang, chỉ cần phong độ của mình cũng có thể áp đảo được người khác.

Không hiểu sao, Tiền Đa cảm thấy lưng mình không thẳng lên được nữa, mà khí thế cũng thấp xuống rồi, gót chân cũng lặng lẽ hạ xuống. Rõ ràng cậu ta là mới là người ăn mặc sang trọng, nhưng đứng cạnh Hòa Ngọc trong chiếc áo len trắng, cậu ta trông rõ có vẻ th* t*c lại tôn lên vẻ phú quý của người khác, ở bên cạnh Hòa Ngọc, bản thân ngược lại trở thành một người giàu có nhưng quê mùa.

Hai người chính là một sự khác biệt rõ ràng giữa một quý công tử với một thằng con trai cưng của nhà giàu mới nổi.

Cậu ta trừng mắt nhìn Hòa Ngọc: "Đánh một trận đi rồi nôn phòng ra đây." Tất nhiên là phải đánh nhau rồi, nếu không cậu ta đến làm gì?

Hòa Ngọc nhướng mày: "Hai người chúng ta đánh?"

Tiền Đa: "..." Tiền Đa vô cùng hiểu rõ chỉ số vũ lực của mình, giọng nói cũng nhỏ hơn: "Thuộc hạ của chúng ta đánh đi."

Hòa Ngọc nghe vậy cười khẩy: "Tôi còn tưởng cậu có triển vọng đến mức nào, hóa ra là mượn tay thuộc hạ, ha ha, thuộc hạ đánh nhau thì có gì hay ho cơ chứ, cậu chưa được xem bao giờ à?"

Tiền Đa: "..." Đúng là đã xem nhiều rồi, động một cái là để thuộc hạ ra tay, đúng thật là không được vui vẻ mấy. 

Chỉ là, tốt xấu gì cũng không thể để cậu ta tự lên sân chứ?

Hòa Ngọc di chuyển ánh mắt, quay đi tỏ vẻ không muốn quan tâm đến với cậu ta, nhàn nhạt để lại lời bình: "Đúng là một thằng ngu."

Tiền Đa: "..." Cậu ta tức chết rồi, vô thức vươn tay nắm chặt lấy tay áo Hòa Ngọc, tức giận nói: "Vậy mày nói đi, nói cho tao biết chuyện gì thú vị, tao xem mày có thể nói được gì?"

Khoé môi Hòa Ngọc nhè nhẹ cong lên.

Bình luận: "Lạnh sống lưng, bắt đầu rồi, mánh khoé quen thuộc bắt đầu rồi!"

Bình luận: "Hòa Ngọc thật là, quá biết cách tính toán rồi."

Bình luận: "Tôi chỉ hơi tò mò, rốt cuộc cậu ta sẽ làm sao để nhờ NPC làm nhiệm vụ giúp mà NPC lại đồng ý mà không khiến NPC nghi ngờ?"

Vạn Nhân Trảm nhìn chẵm chẵm tay Tiền Đa đang nắm tay áo Hòa Ngọc, ánh mắt như dao, hiểm ác vô cùng. 

Ngón tay gã không ngừng móc móc chiếc rìu, giống như thể tay gã đang rất ngứa, chỉ muốn dùng chiếc rìu chặt đứt móng vuốt của tên nhà giàu quê mùa này.

Bình Luận (0)
Comment