Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 357

Trấn Tinh nhanh chóng đi đến trước mặt, đến bên cạnh Hòa Ngọc, ánh mắt nhìn Hòa Ngọc vô cùng kích động: "Cậu chủ, cuối cùng cũng tìm được cậu rồi, không biết trí não xảy ra vấn đề gì, lại không liên lạc được với cậu, may là cậu không sao."

Lại có một cao thủ khác đến, Louis l**m đôi môi hơi khô, cười nói: "Đây là?"

Hòa Ngọc cũng nở nụ cười: "Đây là quản gia của tôi, Trấn Tinh."

Trấn Tinh gật đầu với Louis, lại nhìn về phía Hòa Ngọc: "Cậu chủ, có xảy ra chuyện gì không? Sao mọi người lại đứng ở đây?"

Hòa Ngọc không trả lời, Eugene nói mấy câu liền giải thích rõ. Trấn Tinh nghe thấy vậy, mắng Eugene: "Tôi bảo cậu ra ngoài phải mang tiền, cậu cứ nhớ nhớ quên quên, may là có ông Louis và bà chủ nhiệt tình chiêu đãi, nếu để cậu chủ chịu khổ, xem bà chủ có đánh chết cậu không?"

Hòa Ngọc xua tay, có chút bực bội: "Được rồi, đừng nói Eugene, cũng đừng nhắc đến tiền, thật th* t*c."

Trấn Tinh bất đắc dĩ nói: “Vâng, vâng, tôi không nhắc, không nhắc.” Gã không nhắc, nhưng xoay người ném thẳng mười nghìn đồng tiền Liên Bang có mệnh giá lớn nhất cho Lâm. 

Mười nghìn đồng tiền Liên Bang rất dễ nhận thấy, huống chi lúc Trấn Tinh ném đi, còn theo hướng chính diện.

Mọi người: "..."

Eugene trừng mắt, không thể tin được.

Bình luận: "Ha ha ha, dường như tôi đã nghe thấy tiếng gào thét vì sao nó lại có tiền, tao không phục trong lòng của Eugene rồi."

Bình luận: "Đối mặt với hiệp sĩ độc hành Trấn Tinh, Eugene mãi mãi không phục."

Bình luận: "Hiện tại Trấn Tinh cũng không phải hiệp sĩ độc hành rồi, tự mình đến bên cạnh Hòa Ngọc, còn chủ động diễn vai quản gia."

Lâm kích động đến cả người đều đang run rẩy. Louis và bà chủ cũng bị thái độ ngang tàn này làm cho chấn động rồi, đây thực sự là mười nghìn, Louis chưa bình tĩnh được. Bà chủ cảm thán: "Quả nhiên cậu chủ coi tiền như rác, lúc trước thắng được năm trăm nghìn cũng không thèm."

Louis: "..." Ông ta ngây người, nhìn về phía bà chủ: "Năm trăm nghìn gì?" Bà chủ giải thích qua loa, Louis trợn tròn mắt. Sau đó tất cả nghi ngờ đều biến mất, thậm chí còn khinh bỉ chính mình. 

Thế mà lại nghi ngờ cậu cả không để tiền vào trong mắt như vậy, nếu đây không phải là cậu chủ của gia tộc lớn, sao có thể ngang tàn như vậy?

Trấn Tinh cũng không để trong lòng, gã vươn tay ra cẩn thận che chở Hòa Ngọc lên xe: "Cậu chủ, chúng ta đi ăn cơm trước đi, tuyệt đối không thể để ngài bị đói."

Hòa Ngọc ngồi lên xe. Trấn Tinh lên xe theo, ngồi bên cạnh cậu.

Hòa Ngọc nói nhỏ, dùng một giọng chỉ có Trấn Tinh có thể nghe thấy: "Sao vậy? Tiền tới từ đâu?"

Trấn Tinh đến gần cậu, khóe miệng nở một nụ cười rất nhỏ, đôi môi hơi động đậy: "Cứu một tên béo giàu có, gã và thuộc hạ của gã đang bị quỷ giày vò, tôi cứu gã, gã cho tôi thù lao."

Hòa Ngọc: "..."

Trấn Tinh nghi hoặc: "Cũng không biết gã đang làm gì, vừa khóc lại vừa đi trêu chọc quỷ."

Hòa Ngọc: "Nếu đoán không sai thì bởi vì gã thua tôi nên đang giúp tôi hoàn thành nhiệm vụ phụ."

Trấn Tinh: ".."

Lúc này hai người đều cùng một suy nghĩ.

Đồng chí ngốc nghếch, không, đồng chí lắm tiền là một đồng chí tốt. Rất thích hợp làm bạn ở phó bản này.

Bình Luận (0)
Comment