Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 356

Bà ta đã không cáu nữa rồi, giọng yếu ớt nói: "Đừng, đừng tặng, chết rồi thì thôi." Tặng cho bà ta một đám quỷ hung tàn đen sì không dạy dỗ được, bà ta mới thật sự nôn ra máu.

Hòa Ngọc lọc ra một chữ quan trọng trong lời nói của bà chủ, dừng bước chân lại: "Quan?." 

Quan chức của thị trấn quỷ, đó chính là bên Louis.

Vừa nghĩ đến Louis, cậu liền nhìn thấy Louis đang đứng ở cửa của cửa hàng số một, bên cạnh còn có một chiếc xe bay đang dừng, hiển nhiên ông ta chuẩn bị đón Hòa Ngọc đi ăn, Eugene cũng đứng ở bên cạnh. 

Khu vực trung tâm của thị trấn quý tuy rất náo nhiệt, nhưng người ở được cửa hàng số một đều có thân phận cao quý, người bình thường sợ chọc phải phiền toái, căn bản sẽ không đến. Cho nên lúc này trên con đường rộng rãi ở bên ngoài, chỉ có bọn họ, vô cùng dễ thấy.

"Cậu chủ Hòa." Nhìn thấy Hòa Ngọc, mắt Louis sáng lên.

Hòa Ngọc bình tĩnh gật đầu nói: "Đợi lâu rồi, đi thôi."

"Không sao, bên tôi cũng cần phải chuẩn bị." Louis nói xong, nhanh chóng mở cánh cửa của xe bay.

Hòa Ngọc đang chuẩn bị lên xe, bên cạnh vang lên một giọng nói yếu ớt: "Cậu chủ."

Hòa Ngọc nhìn sang, là Lâm. Đối mặt với ánh mắt của cậu, Lâm không kìm được sự xúc động, cẩn thận đến gần, nghiêm túc đưa một quyển sách: "Cậu chủ, việc ngài giao cho tôi đã dò la xong, hôm nay thị trấn có rất nhiều người, trong đó có vài người trông khá lạ."

Hòa Ngọc gật đầu, cầm lấy. Cậu bảo Lâm đi điều tra Trấn Tinh và Khắc Lý Hải. Trấn Tinh còn dễ, Khắc Lý Hải đó cậu không yên tâm, cậu muốn hiểu rõ hướng đi của gã.

"Chuyện gì vậy?" Louis hơi nhíu mày lại, ánh mắt nghi hoặc.

Hòa Ngọc: "Có người đi theo tôi đến thị trấn quý, hiện tại vẫn chưa tìm thấy, tôi sai Lâm đi tìm giúp tôi, trong đó có một tên tôi cần phải giải quyết." Cậu thản nhiên nói, giọng điệu bình tĩnh, dường như cũng không có gì phải che giấu.

Nghe nói là điều tra người hôm nay đến, Louis liền gật đầu, chỉ không hiểu: "Sao không dùng trí não để liên lạc?"

Hòa Ngọc lắc đầu: "Không liên hệ được." Bởi vì nguyên nhân đặc biệt, không liên lạc được cũng rất bình thường, Louis không nói đến đề tài này nữa: "Cậu Hòa, nếu cần tôi giúp đỡ, cứ thoải mái nói." Dù sao ông ta cũng là bọn côn đồ, làm việc nhanh hơn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc gật đầu, coi như cảm ơn. 

Bên cạnh, Lâm nhìn cậu có chút chờ mong. Nhờ chạy việc, cũng nên cho chút tiền boa. Tuy rằng Lâm đã hơi ngại nhận rồi, nhưng nghĩ đến làm cậu chủ của gia tộc lớn như Hòa Ngọc, chắc cũng không quan tâm số tiền nhỏ ấy, cậu ta luôn bài xích chuyện tiền bạc, ngược lại dễ khiến người ta khó chịu, liền nhìn Hòa Ngọc chờ tiền boa. Trong quá trình điều tra, cũng tiêu tiền, cầm tiền boa là chuyện đương nhiên.

Louis vươn tay, theo bản năng trả tiền giúp. Nhưng dường như ông ta nghĩ đến gì đó, tay đột nhiên dừng lại, nhìn về phía Hòa Ngọc, trong mắt có sự nghi ngờ. 

Dường như, từ lúc gặp Hòa Ngọc cho đến giờ, chưa từng thấy cậu và thuộc hạ lấy một xu tiền nào ra. Louis là một tên rất nhạy cảm, ông ta cảm thấy có gì đó không đúng. 

Cho dù thân phận "cậu chủ gia tộc lớn" của Hòa Ngọc không có chỗ nào để chê, khí chất cũng không tầm thường, ông ta vẫn sinh ra nghi ngờ đối với việc "không lấy một xu tiền nào ra." Vì thế, ông ta không kìm được nhắc nhỏ: "Chạy vặt cho cậu chủ Hòa là vinh hạnh của mày, cậu chủ nhà họ Hòa là cậu chủ của gia tộc lớn, có thể chạy việc một cho cậu chủ Hòa một lần bằng chạy cho người khác mười lần, một trăm lần."

Lâm cười nịnh nọt, cũng kích động. Người thân phận nhỏ bé là như vậy, vất vả kiếm được chút tiền, gặp được Hòa Ngọc thật sự là vinh hạnh của ông ta.

Louis nhìn về phía Hòa Ngọc, híp mắt. Cho dù Hòa Ngọc có quên cho tiền boa, lời của ông ta đã nói đến đây, cố ý nhắc nhở, Hòa Ngọc cũng không thể không bỏ tiền ra.

Trái tim Vạn Nhân Trảm thắt lại, thầm mắng trong lòng, sớm biết vậy đã không vất tiền đánh bạc đi. Giờ phải làm sao đây. Chẳng lẽ sẽ bị vạch trần? 

Mà não Eugene đang hoạt động hết công suất để nghĩ cách. Xong đời rồi, hiện tại phải bỏ tiền ra nhưng bọn họ không có một xu nào hết. 

Chẳng lẽ, còn phải lấy một bộ trang bị ra nữa. Eugene nghiến răng.

"Cậu chủ, cuối cùng tôi cũng tìm thấy cậu rồi." Một giọng nói trong trẻo vang lên. 

Mấy người cùng ngẩng đầu lên nhìn, một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước mắt mấy người, gã bước đi vội vàng, mái tóc màu xanh, đường cong khuôn mặt rõ nét, rất đẹp trai trẻ trung. Nhưng lại mang cảm giác áp lực nhè nhẹ, mang hơi thở của cao thủ.

Eugene thở phào nhẹ nhõm. Trấn Tinh đến rồi.

Bình Luận (0)
Comment