Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 355

 

Thấy gã nhìn chằm chằm vào thời gian đếm ngược trên đầu mình, Hòa Ngọc giơ tay xoa tóc, thắc mắc: "Sao vậy, thời gian đếm ngược trên đầu tôi không đúng à?"

Vạn Nhân Trảm chớp mắt, theo bản năng nói dối: "So với lúc tao mới gặp mày thì giảm hai tiếng."

Hòa Ngọc nhìn gã bằng ánh mắt khinh thường, dường như rất cạn lời với sự ngu ngốc của gã, chê bai nói: "Thời gian đếm ngược sẽ giảm đi theo dòng chảy của thời gian, chúng ta gặp nhau đã sắp được một tiếng rồi, về sau lại giảm một tiếng, trên đầu mỗi chúng ta đều giảm hai tiếng, rất bình thường, mang não đi đi."

Vạn Nhân Trảm không nói, gã đang điên cuồng suy nghĩ mối liên hệ ở đây. Gã và Hòa Ngọc vẫn luôn không tách ra, làm chuyện gì cũng như nhau, trước lúc về phòng, thời gian đếm ngược trên đầu cũng không thay đổi, ngược lại sau khi những con quỷ kia xuất hiện, bởi vì sốt ruột và kinh ngạc nên gã không chú ý đến. 

Nghĩ lại thì, chắc là có liên quan đến những con quỷ kia. Nhìn phản ứng của Hòa Ngọc, con số ở trên đầu mình không thay đổi. Vậy gã và Hòa Ngọc đã khác nhau chỗ .

Vạn Nhân Trảm xoa tay, ho khan một tiếng, đè khóe miệng đang cong lên xuống, nói: "Không sao, tao chỉ nghe ý tưởng vừa nãy của mày, có thể bí mật lớn nhất mà chúng ta phải tìm ra có liên quan đến quỷ."

Hòa Ngọc thu mắt lại, gật đầu nói: "Ừ, tôi nghĩ có lẽ là vậy, dù sao là thị trấn quỷ, hơn nữa quỷ ở đây lại không bình thường như vậy, chắc chắn có một bí mật lớn hơn đang chờ phát hiện."

Vạn Nhân Trảm: "Mày nói buổi tối đi tìm manh mối nhiệm vụ chính là gì vậy?" Gã lại nhớ đến lời của Hòa Ngọc nói, nhưng Hòa Ngọc không giải thích cho gã, trong lòng gã ngứa ngáy khó chịu.

Hòa Ngọc đã khoác áo Hàn Băng thú, bước chân ra ngoài chỉ để lại một câu: "Buổi tối anh sẽ biết, hiện tại vẫn chưa chắc chắn, không nói ra được." Nói xong, cậu đã đi ra ngoài.

Vạn Nhân Trảm tức đến nghiến răng nghiến lợi, nói: "Ra vẻ làm gì, ông đây phát hiện ra một chuyện mày còn chưa biết, mày đợi đấy, để thời gian đếm ngược trên đầu mày về không..."

Bình luận: "Nghĩ hay quá, lần sau đừng nghĩ nữa."

Bình luận: "Trước có Eugene biểu diễn tự mình hại mình, sau có Vạn Nhân Trảm chủ động nhảy ra hại mình."

Bình luận: "Trấn Tinh, bảo vệ bản thân cho tốt."

Bà chủ đấm ngực thật mạnh: "Hu hu hu, bốn con quỷ đẹp bị giết hết rồi." Hai cánh cửa tuy bà ta cũng có hơi đau lòng, nhưng càng đau lòng hơn là bốn con quỷ hình người.

Vạn Nhân Trảm gật đầu, đúng lý hợp tình: "Ừ."

Bà chủ: "..." Rốt cuộc vì sao bà ta lại để con quỷ hình người quý giá của bà ta đi hầu hạ Vạn Nhân Trảm, rõ ràng quỷ hầu hạ Hòa Ngọc không sao, ở chỗ Vạn Nhân Trảm lại bị chém chết luôn, vụn cũng không còn. Bà ta tức chết rồi, hô hấp cũng trở nên nặng nề.

Hòa Ngọc nhìn bà ta một cái, bình tĩnh nói: "Mấy con quỷ hình người kia của bà từ đâu đến, trông khá lạ."

Bà chủ: "Mua, dùng số tiền lớn để mua." Bà ta sắp khóc rồi, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy đau tim. Nếu là người khác làm, bà ta đã nhào lên đánh rồi, nhưng đây là cậu chủ của gia tộc nhớn, bà ta chỉ có thể chịu đựng.

Hòa Ngọc: "Mua ở đâu? Sau này có thời gian rảnh đưa tôi đi xem, tôi mua cho bà mấy con."

Bà chủ: "..." 

Bà ta sáng mắt lên, vui vẻ nói: "Được." 

Ngay sau đó lại như nghĩ đến cái gì đó, bà ta thở dài: "Loại quỷ hình người này khá khó gặp, phải đợi, là quan của thị trấn quỷ bán, vừa đắt vừa phải xếp hàng." Đâu có dễ mua như vậy, nếu dễ mua, bà ta cũng không quý trọng đến thế. 

Tiếc quá, phí hoài cả bốn con. 

Nghĩ đến đây, Nghiêu Kim Hoa lại trừng mắt nhìn Vạn Nhân Trảm một cái. Bà ta trông rất quyến rũ, ngay cả trừng mắt cũng rất đẹp.

Nhưng mà, mắt đẹp vứt cho chó, Vạn Nhân Trảm chê: "Không phải chỉ là bốn con quỷ sao? Có gì lạ chứ, sau này bắt cho bà một đám." Hơi dừng lại, gã nâng cằm như ban ân, nói: "Tôi bắt quỷ mạnh cho bà, không cần bốn con rác rưởi chém một nhát đã chết kia."

Bà chủ: ? 

Quỷ hình người xinh đẹp cùng với đám quỷ hung tàn đen sì sì đó có thể giống nhau không? Bà chủ muốn cắn người.

Bình Luận (0)
Comment