Trong phòng, hai con quỷ trên mặt đất lại biến thành người.
Hòa Ngọc: "Quỷ ở trong phòng của anh đâu?"
Vạn Nhân Trảm không hề do dự nói: "Giết rồi, quỷ ở đây rất kỳ lạ nhưng năng lực chiến đấu không cao, một rìu đã có thể chém đứt, tao chém giúp mày nhé." Không biết vì sao, nghĩ đến hai thứ này vừa ở trong phòng "quyến rũ lằng lơ" với Hòa Ngọc, tay của gã ngứa vô cùng.
"A!" Hai con quỷ bị dọa sợ, co về một chỗ. Chúng nó nghĩ bản thân bị biến thành thỏ để nghiên cứu đã đủ khổ rồi, kết quả bạn bè của chúng nó bị chém hết.
Hai con quỷ bị dọa khóc tại chỗ.
Hòa Ngọc xua tay, đứng lên nói: "Các cô cậu đi đi." Hai con quỷ không dám dừng lại, nhìn chằm chằm Vạn Nhân Trảm bằng con mắt đề phòng, xoay người bỏ chạy nhanh như chớp.
Vạn Nhân Trảm: "Nhân từ nương tay thật." Gã nói xong, mắt cũng nhìn về phía Hòa Ngọc, sau đó ngây ra.
Hòa Ngọc đang thắt quần áo, cậu kéo chặt quần áo ở trên người mình, lại choàng áo làm từ lông bé mèo lớn bao bọc lấy quần áo trong mỏng, kết hợp thành hai bộ vô cùng đẹp mắt, vừa mặc vừa nói. "Những con quỷ kia khác với quỷ của Liên Bang đúng không? Dựa theo lời giải thích của Eugene với những con quỷ kia, quỷ của Liên Bang không thể biến đi biến lại, cho nên loại biến hóa này thuộc về phó bản này, chỉ thuộc thị trấn quỷ. Quỷ của thị trấn quỷ có vấn đề, e là manh mối quan trọng."
Cậu quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt dại ra của Vạn Nhân Trảm.
Hòa Ngọc nhướng mày: "Anh làm gì vậy?"
Vạn Nhân Trảm nhìn chằm chằm Hòa Ngọc, gã cảm thấy bản thân có hơi không bình thường, bốn con quỷ kia không mê hoặc được gã nhưng lúc này nhìn thấy Hòa Ngọc vừa mặc quần áo, vừa bình tĩnh phân tích, đột nhiên gã cảm thấy tim đập nhanh, lỗ tai đỏ bừng, cả người đều như bị đốt cháy.
Thấy Hòa Ngọc chất vấn mình, Vạn Nhân Trảm nuốt nước miếng. Sau đó, gã nhấc chân đi về phía Hòa Ngọc.
Bình luận: "Vãi, vãi, Vạn Nhân Trảm yêu rồi."
Bình luận: "CP tôi ship sắp cập bến rồi."
Bình luận: "Cút, đồ ngốc cách Hòa Thần của bọn tôi xa ra, cút đi."
Vạn Nhân Trảm đi đến trước mặt Hòa Ngọc, giơ tay ra đặt rìu ngang trước ngực, nói lớn: "Hòa Ngọc, tao phải khiêu chiến với mày."
Hòa Ngọc: ".."
Khán giả: "..."
Ngay cả Hòa Ngọc là một người rất mưu mô, trong thời khắc này cũng không hiểu Vạn Nhân Trảm muốn làm gì. Cậu nhíu mày nhìn gã: "Anh lại phát điên gì vậy?"
Vẻ mặt Vạn Nhân Trảm nghiêm túc, nói: "Hiện tại tim tao đập nhanh, nhiệt độ cơ thể không bình thường, rất rõ ràng đây là thức tỉnh ý thức chiến đấu rồi, tao phải chiến đấu với mày."
Hòa Ngọc: "'..."
Bình luận: "Có những người đã định trước là phải độc thân rồi."
Hòa Ngọc cạn lời đạp chiếc rìu gã để ngang trước mặt gã, khoác thêm áo khoác Hàn Băng thú, lạnh lùng nói: "Không có thời gian phát điên với anh, thời gian không đợi người, thời gian đếm ngược vẫn luôn giảm đi."
Vạn Nhân Trảm nghe vậy, theo bản năng nhìn thời gian đếm ngược trên đầu của Hòa Ngọc.
Sau đó lại trừng mắt, ngạc nhiên.
Lúc mới gặp Hòa Ngọc, thời gian đếm ngược trên đầu cậu là 96, giống y hệt mình. Sau đó qua hai giờ, thời gian đếm ngược đáng nhẽ là 94 mới đúng, nhưng lúc này thời gian đếm ngược trên đầu Hòa Ngọc là 86.
Giảm tám tiếng.