Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 368

Gã trợn to hai mắt, nhảy dựng lên: "Cái gì, vậy hôm nay quỷ nhỏ Louis tặng cho chúng ta có khả năng là trẻ con, vãi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Trấn Tinh: "Chúng tao vẫn chưa chắc chắn, tất cả chỉ là suy đoán, tối nay chúng tao cần mày làm chút việc."

Hòa Ngọc đi đến bên cạnh Trấn Tinh, bắt gặp ánh mắt của Eugene, giọng nói vững vàng bình tĩnh nói: "Eugene, quỷ trong thị trấn quỷ có vấn đề, Louis cũng có vấn đề, thông tin mà chúng ta biết được quá ít, thời gian đếm ngược càng lúc càng ít, thời gian không đợi ai, phải nhanh chóng điều tra, nắm được càng nhiều manh mối càng tốt."

Eugene dần bình tĩnh lại, cũng không truy hỏi đến cùng nữa. Những vấn đề mà gã bối rối có thể Hòa Ngọc cũng không biết được, vì vậy họ phải mau chóng tìm ra manh mối. Eugene gật đầu: "Nói đi, muốn tôi làm gì?"

Hòa Ngọc: "Chúng tôi cần anh giữ chân Louis lại, đồng thời ban đêm điều tra trong phủ." Dừng lại một chút, cậu chăm chú nhìn Eugene: "Louis có thể là cao thủ, anh phải cẩn thận, giao chiến với ông ta sẽ gặp phải nguy hiểm nhất định. Khi phát hiện ra bí mật thì không nên đụng vào, biết là được rồi, chỉ cần anh không động đến giới hạn của ông ta thì anh sẽ an toàn."

Eugene cau mày, chăm chú nhìn Hòa Ngọc: "Cậu sẽ không đẩy tôi đi chết đâu đúng không?" Dù sao đây cũng là phó bản giết người. 

Nếu như gã chỉ sống trong phủ, thăm dò một ít thông tin, ông ta sẽ coi Hòa Ngọc là "kẻ đầu sở", không gây phiền phức cho gã. Nhưng nếu như gã chạm đến giới hạn của Louis, vậy thì dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị bịt miệng. Hòa Ngọc bảo gã buổi tối đi thăm dò trong phủ, không phải vì biết được cái gì đó mà muốn diệt trừ tận gốc.

Ánh mắt hai hướng về nhau, khoa học kỹ thuật của Liên Bang phát triển, bọn họ bây giờ như đang mặt đối mặt, có thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt đối phương. Ánh mắt Hòa Ngọc nghiêm túc: "Eugene, tôi đảm bảo anh sẽ không chết trong nhiệm vụ này đâu."

Eugene mím môi, cái đầu máy khẽ nhúc nhích. 

Gã đang phân tích một cách hợp lý những lời nói của Hòa Ngọc, nhưng bộ não của gã lại truyền tín hiệu rằng không thể tin được. Bọn họ đang ở trong một trận đấu mà chỉ có một người có thể sống sót để bước ra, trở mặt, nuốt lời, bịa đặt, lừa gạt, những thứ này mới là cốt lõi của trò chơi này, vậy nên gã không thế tin tưởng Hòa Ngọc. 

Nhưng có một giọng nói sâu thẳm trong trái tim lại không ngừng nói rằng - Tin cậu ta. Có thể tin tưởng cậu ta.

Eugene nghiến răng nghiến lợi, một lúc lâu sau mới tắt trí não, nhưng trước khi tắt còn để lại một câu: "Cậu nhớ lời hứa này cho ông, tôi đi điều tra, các cậu cũng tranh thủ thời gian đi."

Giọng nói dừng lại, liên lạc bị gián đoạn. Trấn Tinh rút cánh tay về, nhìn Hòa Ngọc: "Eugene đi điều tra Louis và phủ rồi, chúng ta thì sao, cậu để Eugene làm một mình, có phải chúng ta có việc quan trọng hơn cần phải làm không?"

Hòa Ngọc gật đầu: "Ừ, chúng ta đi gặp đám quỷ kia một lát." Nói xong, cậu nhấc chân đi về một hướng, Trấn Tinh ngừng một lúc rồi vội vàng đi theo.

Vạn Nhân Trảm: ""

Vạn Nhân Trảm: "Này, bọn mày cũng nể mặt tao một chút đi chứ, đừng khiến tao trông như thằng ngu nữa được không, chúng ta rốt cuộc đang làm gì vậy?"

Bình Luận (0)
Comment