Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 369

Thị trấn quỷ là một thị trấn nhộn nhịp náo nhiệt, bất kể là ngày hay đêm thì nó đều rất sôi động. Nhưng vào ban đêm, không phải con người sôi động mà là quỷ.

Hòa Ngọc đi trên con đường này vào ban ngày, xung quanh họ có một số âm thanh kỳ lạ, họ luôn cảm thấy giống như có nhiều cặp mắt lặng lẽ theo dõi họ trong bóng tối. 

Trong đôi mắt đó mang theo sự tức giận, khao khát, thèm ăn, sợ hãi,… dường như chất chứa tất cả các loại cảm xúc.

Hòa Ngọc đi giữa, Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh mang theo rìu và khối rubik đi hai bên, cảnh giác nhìn xung quanh, vừa đi về phía trước vừa đề phòng. Cảnh vật tưởng chừng như vô hình, gió lạnh thổi vù vù, bầu không khí kỳ dị tưởng chừng như sôi động nhưng lại rất yên tĩnh.

"Lộp cộp -" Xung quanh, chỉ có tiếng họ đi trên đường.

Vạn Nhân Trảm xoa xoa cánh tay: "Mẹ kiếp, lạnh quá, tao cứ cảm thấy rất khó chịu."

Trấn Tinh cau mày: "Tao đã trải qua cảm giác này một lần. Khi ở Liên Bang, tao đã đến một nơi có rất nhiều quỷ. Cảm giác ở đó rất giống bây giờ, nhưng không mãnh liệt bằng."

Tất cả các cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, chỉ còn ánh đèn mờ ảo. Trên đường còn có người đi bộ, hiển nhiên là bọn họ du khách vì quỷ nên mới đến đây, cầm các loại vũ khí, chiến đấu với quỷ trong bóng tối, trận chiến diễn ra rất ác liệt. Một số người hào hứng giết quỷ, cũng có con quỷ quấn chặt lấy con người, kéo họ vào trong bóng tối. 

Hòa Ngọc không nhìn sang mà trực tiếp lướt qua.

Họ đi đến chiều, dừng lại trước quầy nơi Hòa Ngọc và Eugene làm nhiệm vụ.

Vạn Nhân Trảm: "Chúng ta đến đây làm gì?" Giọng nói dừng lại, một cơn gió thổi qua.

"Vù vù -" Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Vạn Nhân Trảm: "Quỷ đi theo chúng ta sắp ra tay. Vạn Nhân Trảm, cần anh ra tay rồi, anh có thể ngăn cản chúng không?"

Vạn Nhân Trảm đột nhiên nghĩ đến suy đoán của mình vào buổi chiều, gặp quỷ, giết quỷ thì sẽ không bị trừ thời gian đếm ngược, Hòa Ngọc không giết quỷ, nói cách khác đếm ngược trên đầu sẽ ít đi. Gã đảo mắt, vung vẩy cây rìu trong tay: "Yên tâm đi, không phải chỉ là quỷ thôi sao? Sợ gì chứ?"

Hòa Ngọc gật đầu: "Vậy giao cho anh." Cậu quay đầu lại nhìn về phía Trấn Tinh: "Có thể mở khu vực đi vào không gian gian hàng ở đây, chúng ta đi vào, bắt quỷ ở đây ra."

Trấn Tinh gật đầu, bình tĩnh hợp tác lấy một trang bị giống như cái khoan, cắt mạnh vào gian hàng. Một lỗ hổng tối đen xuất hiện trong không khí, lơ lửng trên gian hàng, đây là lối đi vào khu vực đi vào không gian của gian hàng. Hòa Ngọc và Trấn Tinh nhìn nhau, cùng nhảy vào, lỗ hổng đóng lại.

Vạn Nhân Trảm đứng canh trước gian hàng, vung rìu: "Để tao giải quyết đám quỷ cho, quỷ ở đâu, có gan thì ra đây, đánh với ông nội một trận." Hòa Ngọc có thể cảm nhận được những bóng ma đang theo dõi mình, thì sao gã lại không cảm nhận được chứ? Gã muốn nói vậy để ép lũ quỷ ra ngoài.

"Vù vù -" Tiếng gió vẫn tiếp tục, có thứ gì đó bước ra từ bóng tối, tiến lại gần cậu. Vạn Nhân Trảm lập tức xoay người lại, vẻ mặt độc ác hưng phấn: "Cuối cùng cũng ra rồi- Vãi!"

Giọng nói đột nhiên dừng lại, bởi vì xuất hiện ở trước mặt gã không phải là một con quỷ, mà là một đám quỷ. Chúng tối đen như mực, đang tiến lại gần gã dưới nhiều hình dạng khác nhau, trong bóng tối vô số cặp mắt nhìn gã, từng đoàn bóng đen tiến lại gần.

Vạn Nhân Trảm: "..."

Vạn Nhân Trảm: "Aaaaaa, Hòa Ngọc, bọn mày mau ra đây đi, đông quá!"

Bình Luận (0)
Comment