Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 373

Gã nhìn thấy số đếm ngược trên đầu Hòa Ngọc -. 56.

Vạn Nhân Trảm: "..." Mặt gã lộ vẻ vui mừng, gã quay đầu lại hào hứng nhìn Trấn Tinh, rồi sững người. 

Số đếm ngược trên đầu Trấn Tinh vốn là ba con số, nhưng bây giờ chỉ còn lại "72", đã mất đi mấy chục tiếng.

Không đúng lắm... 

Gã và Trấn Tinh đều giết quỷ, theo logic chỉ có Hòa Ngọc là giảm số đếm ngược thôi chứ, tại sao Trấn Tinh còn giảm nhiều hơn Hòa Ngọc, đúng là vô lý. Gã ngây người nhìn chằm chằm vào đỉnh đầu của Trấn Tinh, bước chân cũng đi chậm lại.

"Không đúng, tại sao số đếm ngược lại có sai lệch?" Vạn Nhân Trảm thấp giọng lầm bầm.

Trấn Tinh tiếp tục đi: "Mau lên, chênh lệch số đếm ngược rất bình thường, ưu tiên hàng đầu bây giờ khám phá bí mật của thị trấn quỷ, nếu không thì dù đếm ngược quay về con số không hay không thì chúng ta sẽ không thể ra ngoài được." Gã không thấy có vấn đề gì cả, Trấn Tinh nhìn thấy đếm ngược của Hòa Ngọc giảm, Vạn Nhân Trảm cũng giảm, vậy chắc của bản thân cũng giảm rồi. 

Bọn họ giết quỷ, cả nhóm sẽ bị giảm số đếm ngược. Mặc dù Trấn Tinh cũng không hiểu rõ về luật lắm, nhưng điều quan trọng nhất bây giờ là mở khóa bí mật và tìm ra sự thật. 

Hiện tại người có số đếm ngược thấp nhất là Eugene, ồ, bây giờ là Vạn Nhân Trảm với "56", chỉ cần nhìn số đếm ngược trên đầu Vạn Nhân Trảm, tìm ra sự thật trước khi đếm ngược của Vạn Nhân Trảm về con số không là được. Dù số đếm ngược có sự chênh lệch nhiều cũng không ảnh hưởng gì nhiều.

Vạn Nhân Trảm nhíu chặt mày, cực kỳ mơ hồ, luôn cảm giác có ý nghĩ gì đó xẹt qua nhưng vẫn không nắm bắt được.

Hòa Ngọc: "Nhanh lên, chúng ta đang tiến gần hơn đến bí mật lớn nhất của thị trấn này."

Vạn Nhân Trảm: "Được." 

Bỏ đi, không nghĩ nữa, dù sao chắc chắn đếm ngược của Hòa Ngọc là thấp nhất. Cậu ta không vội, bản thân vội cái gì chứ?

Bình luận: "Chỉ cần nói chuyện nhiều với Trấn Tinh, có lẽ sẽ khám phá ra được sự thật đấy."

Bình luận: "Vạn Nhân Trảm, đây là lần đầu tiên anh gần chạm đến sự thật tới vậy đấy!"

Bình luận: "Nhưng cũng có thể hiểu bọn họ không thích giao tiếp nhiều, đều là đối thủ cạnh tranh, mặc dù tạm thời hợp tác nhưng cũng có sự đề phòng, sao có thể yên tâm về đối thủ được, càng không thể trao đổi con số đếm ngược còn lại với đối thủ được."

Trong khi khán giả đang thảo luận, họ đi theo đôi mắt xanh bước vào một tòa nhà nhỏ đổ nát ở rìa thị trấn, men theo đường hầm, bước vào trong bóng tối. Trong hang tối, đôi mắt xanh rất dễ thấy. Sau khi nó dừng lại, đôi mắt xanh lam của nó nhìn bọn họ, xung quanh nó xuất hiện vô số bóng đen, hình thù khác nhau, một đôi mắt trắng sáng nhìn thẳng vào họ. 

Xung quanh đều là những con mắt nhìn chằm chằm, khiến người ta lạnh sống lưng.

Vạn Nhân Trảm xoa xoa cánh tay, kiểm chế ý muốn chửi thề. Nhưng Hòa Ngọc vẫn nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh lam đó, mặc dù xung quanh đều là những đôi mắt, nhưng chúng nó không giống nhau. 

Những đôi mắt màu trắng kia, dù là hình người hay bóng đen, hay là những hình thù khác thì chúng đều có cơ thể. Chỉ có đôi mắt xanh này là không.

Hòa Ngọc buông tay ra, con quỷ được họ cứu ra khỏi khu vực không gian kia thoát ra, lập tức lao về phía đôi mắt xanh lam, gào lên: "Đại ca báo thù cho em, huhuhu, bọn họ bắt nạt em!"

Đôi mắt xanh lam lờ nó đi. Nhưng xung quanh, rất nhiều con quỷ lên tiếng:

"Chuyện gì thế, họ là ai vậy?"

"Mùi vị của con người, tôi muốn ăn, muốn ăn quá đi."

"Câm miệng, chỉ biết ăn ăn ăn. Đại ca dẫn bọn họ về chắc chắn là có mục đích gì đó, đợi lát nữa, đến lúc đại ca đạt được mục đích thì chúng ta ăn cũng không muộn."

"Đại ca, anh để đám nhân loại xảo quyệt này đi vào địa bàn quan trọng nhất của chúng ta, nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao, bị tóm cổ cả bọn thì làm sao đây, địa bàn của chúng ta bị xử lý mấy cái rồi đó, cái này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện được, con người là thứ dối trá nhất."

"Nếu như mấy người không đi, tui sẽ ăn mấy người ngay lập tức."

Bình Luận (0)
Comment