Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 372

Trấn Tinh phớt lờ gã nhưng ngón tay hơi động đậy, sử dụng khối rubik để ngăn những con quỷ muốn đến gần Hòa Ngọc. Vạn Nhân Trảm nghiến răng, tiếp tục vung rìu. Thời gian trôi qua, Hòa Ngọc vẫn im lặng, không khuyên nhủ thêm.

"Mười, chín, tám, bảy." Cậu nhìn đồng hồ trên trí não, bình tĩnh đếm ngược: "Hai."

Giống như cảm nhận được cái gì, tất cả những con quỷ đều dừng lại, bóng đen bị Hòa Ngọc bắt lấy đột nhiên nhìn về một hướng trong bóng tối, trợn to hai mắt: "Đại ca!"

Đám quỷ dừng tấn công, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm cũng dừng tay lại, bọn họ ngẩng đầu nhìn về hướng mà tất cả đám quỷ đang nhìn. 

Trong bóng tối như vậy, một đôi mắt màu lam như nước vô cùng chói mắt, giống như bảo thạch sáng ngời, nhưng ánh sáng lại bị bóng tối bao phủ. Nó khác với những con quỷ khác, nó chỉ có một đôi mắt, không có cơ thể, cũng không có một cái bóng đen như mực. Đôi mắt của nó trong và đẹp, chỉ cần nhìn qua là người ta có thể nhận ra. Nó khác hoàn toàn với những con quỷ khác.

Khi nó xuất hiện, cả đám quỷ đều ngừng công kích, cho dù là có ý thức hay không có ý thức, chúng đều bị đôi mắt đó áp chế hoàn toàn. 

Trấn Tinh cảm thấy quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra được, Vạn Nhân Trảm cau mày. 

Tại sao thứ này chỉ có mỗi đôi mắt?

Hai người đều đang nhìn vào đôi mắt màu lam như nước kia, không phát hiện ra vẻ mặt Hòa Ngọc có sự thay đổi. Cậu vẫn luôn bình tĩnh thản nhiên, nhưng vào lúc này, ánh mắt lại dán chặt vào con mắt màu xanh da trời kia, trong mắt lộ ra vẻ kinh ngạc cùng nghi hoặc.

Bình luận: "Trông quen quen."

"Tôi cũng thấy quen quen, hình như đã thấy ở đâu rồi?"

Bình luận: "Tôi nhớ ra rồi, giống hệt mắt của cá lớn với Hàn Băng thú."

Bình luận: "Trời ạ Hàn Băng thú, thế mà mắt của nó lại giống với bé mèo đáng yêu của tôi, huhuhu, tôi không ghét nó nữa, cho dù là chỉ có đôi mắt thì tôi cũng thấy đáng yêu."

Khán giả điên rồi. Bọn họ có ảnh hưởng sâu sắc với bé mèo lớn, đột nhiên nhìn thấy có một đôi mắt giống hệt thì vô cùng phấn khích. Có người sau khi bị sốc thì lập tức bình tĩnh lại.

Một lúc lâu sau, Hòa Ngọc siết chặt áo Hàn Băng thú của mình, bình tĩnh nói: "Mày chính là đại ca của đám quỷ, cuối cùng cũng chịu tin tưởng tao rồi à?"

Viên trân châu xinh đẹp màu xanh nước biển trôi ra ngoài, nó di chuyển lên xuống. Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm đứng bên cạnh ngơ ngác, nhưng không biết tại sao Hòa Ngọc lại hiểu ý của nó, mặc dù nó chẳng nói câu nào.

Con quỷ trong tay Hòa Ngọc phiên dịch: "Đại ca của bọn ta nói rằng không tin tưởng con người lắm, nhưng không biết vì lý do gì lại sẵn sàng tin tưởng cậu một lần, nếu cậu dám nói dối, có chết cũng sẽ kéo cậu theo cùng." Lúc con quỷ phiên dịch nó nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc, giống như đang cảnh giác và cũng có xen lẫn sự nghi ngờ.

Vạn Nhân Trảm chế nhạo: "Mày chết rồi thì kéo bọn tao chết cùng kiểu gì?"

Đôi mắt xanh phớt lờ gã, chỉ nhìn Hòa Ngọc.

Hòa Ngọc nở một nụ cười, khi gió thổi nhẹ qua, sợi lông trắng như tuyết của Hàn Băng thú đang khoác trên người khẽ đung đưa, cực kỳ xinh đẹp. Giọng nói của cậu điềm tĩnh bình thản: "Mày không tin sai người đâu, tao đã nói rồi, tao chính là cơ hội của chúng mày."

Cậu liếc nhìn xung quanh: "Vậy bây giờ, chúng ta có thể tìm một nơi an toàn, thương lượng một chút được không?"

Đôi mắt xanh dừng lại, rồi bay sang một hướng khác. Hòa Ngọc mang theo con quỷ có thể phiên dịch kia, Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm nhìn nhau rồi đi theo.

Một nhóm người lặng lẽ rời đi trong bóng tối. Đại ca quỷ đang tìm một nơi có thể thương lượng, Hòa Ngọc im lặng đi theo, Vạn Nhân Trảm và Trấn Tinh ở cuối.

Vạn Nhân Trảm ngơ ngác không biết đang làm cái gì, gã mở miệng: "Hòa -" 

Vừa kêu một tiếng, gã lập tức khựng lại.

Bình Luận (0)
Comment