Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 371

"Giờ thì không cần, chỉ cần ép bọn chúng rút lui là được." Hòa Ngọc nhìn bóng đen vừa được mang ra: "Không phải những con quỷ này đều là thuộc hạ của đại ca mày sao?"

Con quỷ suýt chút nữa thì nhảy dựng lên: "Đại ca của chúng tôi tìm đàn em cũng có yêu cầu đó, những tên nhóc này không có năng lực suy nghĩ, chỉ biết tấn công con người, còn lâu mới là đàn em của đại ca bọn tôi."

Hòa Ngọc: "Mày đang bị nhốt thế này, đại ca mày không muốn đến cứu mày sao?"

Nó thở dài: "Sao mà dễ như vậy, đám quỷ chúng tôi ở cái thị trấn này, không có không gian để sinh tồn, thứ đại ca có thể làm chính là đoàn kết mọi người lại." Nó đột nhiên nhìn về phía Hòa Ngọc, đôi mắt của bóng đen rất là không thân thiện: "Cậu đang tìm đại ca của chúng tôi, cậu muốn bắt hết chúng tôi sao, tôi nói cho cậu biết, không có cửa đâu."

Hòa Ngọc: "Có lẽ bọn tao có thể giúp mày."

Bóng đen cười nhạo nói: "Nhân loại các người toàn là đồ dối trá, đều có ý xấu, không những giết bọn tôi, giày vò bọn tôi, còn ăn bọn tôi nữa. Cho dù là con quỷ giết người hay không giết người, các người đều không bỏ qua, bây giờ còn muốn lừa gạt tôi sao?"

Hòa Ngọc lắc đầu, bất đắc dĩ xòe hai tay ra: "Tao lừa mày làm cái gì, tại sao lại phải một mẻ hốt gọn mày với đại ca của mày chứ?"

Quỷ: "Đừng tưởng tôi không biết, nhân loại mấy người đang tìm đại ca của tôi, luôn luôn ở thị trấn này để điều tra."

Mắt Hòa Ngọc lóe lên. Có một con quỷ rất đặc biệt, có người muốn bắt nó. Hơn nữa còn tìm kiếm liên tục, chứng tỏ là người của thị trấn làm, tuyệt đối không phải du khách làm. 

Louis - Hoặc lại là một người huyền bí khác.

Trấn Tinh đứng đằng trước xoay người lại: "Không cần hỏi nó nữa, nó không nói đâu."

Hòa Ngọc gật đầu: "Tôi biết nó sẽ không nói, tôi mang nó ra ngoài cũng chỉ là để xác nhận một số chuyện. Ví dụ như đại ca của nó rất quan trọng, có người ở thị trấn liên tục tìm nó, những con quỷ mà nó liên kết đều là những con thông minh có chỉ số IQ chứ không phải những con chỉ biết cắn và tấn công con người."

Vạn Nhân Trảm: "Sau đó thì sao?" Gã biết Hòa Ngọc đang phân tích những manh mối quan trọng, nhưng gã không hiểu tác dụng của những manh mối này.

"Sau đó..." Hòa Ngọc cười: "Chúng ta phải gặp được đại ca của nó."

Hòa Ngọc nắm lấy bóng đen, nhấc nó lên, dẫm lên cây chổi và bay lên. Điều này đã thu hút được sự chú ý của quỷ, vô số con quỷ ở xung quanh lao về phía cậu. Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm huy động vũ khí của mỗi người, đứng hai bên, chém giết những con quỷ lao về phía này.

Vạn Nhân Trảm: "Mày muốn làm gì thì nhanh lên, chúng ta không trụ được lâu đâu!" Ban đêm ở thị trấn này thật sự có quá nhiều quỷ, nhiều đến mức vô lý, cho dù hai người cố gắng hết sức cũng không trụ được lâu. 

Hầu hết những con quỷ đều không mạnh, nhưng thỉnh thoảng sẽ có cấp A hoặc cấp S. Vốn dĩ Trấn Tinh và Vạn Nhân Trảm không đến mức không đánh lại, nhưng khó chống lại số lượng nhiều như thế này, con trước chết thì con sau lại nhảy lên.

"Yên tâm, cố gắng một lúc nữa là được." Hòa Ngọc đứng trên cây chổi, nhéo bóng đen: "Tao biết thừa là mày đang âm thầm quan sát bọn tao, tao nói rõ tao thực sự không có ác ý, chắc mày cũng biết điều đó, hôm nay tao mới vào thị trấn này." Xung quanh ngoài những con quỷ đang lao vào đây thì không có có bất cứ sự tồn tại nào.

Hòa Ngọc: "Mày nghi ngờ cũng bình thường, dù sao thì tao cũng đã biết Louis rồi, mày không tin tao hả? Nhưng, tao cũng nói trước với mày, đây là cơ hội cuối cùng của mày, chắc mày cũng biết hoàn cảnh của mày đúng không, biết hoàn cảnh của đám quỷ ở thị trấn quỷ, nếu cứ tiếp tục như vậy niềm hy vọng cuối cùng của chúng mày cũng sẽ biến mất, mày cũng sẽ biến mất." 

Cậu nhìn thị trấn quỷ đang dần trở nên tối tăm trong màn đêm: "Mày có muốn đánh cược không, đánh cược tao chính là cơ hội của mày, là cơ hội sẽ giúp mày đạt được mục đích. Đừng có giả vờ là không nghe thấy, nếu người đứng đằng sau đã luôn luôn tìm kiếm mày mà mày lại thành công trốn thoát được, tất nhiên lúc nào cũng phải quan sát thị trấn."

"Tao chỉ đợi hai phút, nếu như mày không ra ngoài thì chúng ta không cần hợp tác nữa, tao tiếp tục điều tra phần của tao, còn mày tiếp tục kiên trì việc của mày." Hòa Ngọc bình tĩnh nói.

Nói xong, cậu nhìn thời gian, không nói gì nữa hết, im lặng chờ đợi.

Vạn Nhân Trảm vừa vung rìu vừa thì thầm với Trấn Tinh: "Này, cậu ta đang làm gì vậy, hay là điên rồi?"

Trấn Tinh: "Nếu có thì chỉ có mày điên thôi, Hòa Ngọc còn lâu mới điên."

"Vậy mày biết ý của Hòa Ngọc là gì không?"

"Không biết."

"Mẹ kiếp, cái gì cũng không biết, chúng ta ở đây giúp cậu ta làm cái gì hả?" Vạn Nhân Trảm trợn mắt.

Bình Luận (0)
Comment