Hắn Tuyệt Đối Là Bug! (Vô Hạn Lưu)

Chương 381

Xung quanh vô số quỷ quái, những con quỷ bị Louis khống chế đó căn bản không biết đau đớn, chỉ biết một lòng lao về phía mấy người ở chính giữa như tre già măng mọc.

Vạn Nhân Trảm phải bảo vệ Eugene, Trấn Tinh phải bảo vệ Hòa Ngọc, bên cạnh còn có một siêu cao thủ cấp SS... Bọn họ gần như không có phần thắng, mà thất bại chính là tử vong.

Nếu như -- Bọn họ tìm được đúng nhược điểm của bầy quỷ thì sao?

Nhược điểm của bầy quỷ cực kỳ dễ nhận biết, trước nay chúng nó chỉ hoạt động trong đêm đen, tuy là ban ngày cũng có thể nhìn thấy quỷ nhưng rõ ràng không được đông đúc như ban đêm, đêm tối chính là thiên đường của bầy quỷ. 

Như vậy, ban ngày với ánh sáng mặt trời chính là điểm yếu chí mạng của bầy quỷ.

Nhắm mắt? Louis có một phút giây mờ mịt, theo bản năng nhìn về phía Hòa Ngọc, khóe miệng cong lên thành một nụ cười trào phúng. 

Một mình ông ta đã có thể làm cho bọn họ không chống đỡ nổi, bây giờ ông ta còn triệu hồi cả quỷ ra, chẳng lẽ những người này vẫn còn cách chống đối? 

Vừa mới nghĩ như vậy ông ta đã nhìn thấy Hòa Ngọc lấy ra một —— con đao cực kỳ bóng loáng? Con đao kia cùn đến mức khiến người ta lười nhìn lại lần hai, nhưng giờ phút này lại được Hòa Ngọc nghiêm túc lấy ra, có vẻ như còn chuẩn bị dùng để đối phó với ông ta và bầy quỷ đông nhung nhúc xung quanh... 

Đùa cái gì vậy?!

Mắt của Louis cực tốt, giống như khi vừa liếc nhìn một cái đã biết đám người Eugene là cao thủ vậy, ông ta cũng có thể liếc mắt một cái đã nhìn ra thứ trang bị này thật sự không có tác dụng gì. Ông ta nhìn chằm chằm vào Hòa Ngọc và “con dao cùn” trên tay cậu, nhìn một lát liền nhìn thấy đối phương và Trấn Tinh đang nhắm hai mắt đồng thời mở đèn pin thông minh ra, điều chỉnh ánh sáng đến lớn nhất. Hai cái bóng đèn có hơi chói mắt, nhưng vẫn còn chấp nhận được. 

Sau đó, Hòa Ngọc cười thật tươi với ông ta, đao hơi chuyển động.

Louis: "?" Mờ mịt một lát, ngay sau đó, ánh sáng trắng chói mắt xuất hiện!

"A --" Louis sợ hãi kêu ra tiếng. 

Ánh sáng này thật sự chói mù hai mắt, cách màn hình còn có thể làm đôi mắt của người xem bị thương, càng đừng nói đến ông ta chỉ đứng cách đó không xa đang nhìn chằm chằm vào họ! 

Suýt chút nữa thực sự bị chói mù luôn đó có được không! Louis đầu váng mắt hoa, trong nháy mắt kia đại não ông ta trống rỗng, gần như còn không nhận thức được bản thân là ai, ngoài choáng váng ra cũng chỉ còn lại cơn đau khi bị chói mắt, cho dù đã nhắm mắt lại rồi nhưng vẫn cứ như đang có một cái đèn cực to chói lòa đặt trước mắt ông ta, trước mắt lúc đen lúc trắng, ứa cả nước mắt.

Cứ như vậy liên tục suốt 30 giây, đại não của Louis mới bắt đầu hoạt động trở lại, ông ta che mắt lại, gào rống 

"- Ngăn bọn họ lại! Không được cho bọn họ chạy trốn!" Ông ta là một người thông minh, cho dù giờ phút này suýt chút nữa bị lóa mù mắt thì vẫn là có thể nhanh chóng khôi phục lý trí, đoán được mục đích của mấy người Hòa Ngọc khi làm như vậy 

– Chạy trốn. Cho nên, ông ta chỉ huy bầy quỷ chặn người lại.

Nhưng mà, giờ phút này tình trạng của bầy quỷ còn éo le hơn cả ông ta, bầy quỷ vốn đã sợ hãi ban ngày, bây giờ lại bị ánh sáng trắng đột nhiên xuất hiện này chiếu mù, đến cả Louis còn không mở mắt nổi thì những con quỷ kia sao có thể mở ra được? 

Chúng nó dại ra đứng yên tại chỗ, có vài con thậm chí còn tán loạn thân thể, hiển nhiên là "không chịu nổi".

Bình luận --

"May mà phản ứng nhanh, tôi về rồi đây, không bị chiếu đến, ha ha ha!"

"... Lâu lắm rồi cậu ta không dùng chiêu này, tôi cũng quên mất, bị lóa cho mù rồi."

"??? Cảm ơn, lần đầu tiên nhìn thấy, đã choáng váng..."

"Không hổ là cậu, Hòa Ngọc, không hổ là mày, đao cùn!!"

Louis gian nan mở to mắt, hốc mắt đã đỏ au, mất khống chế không ngừng ch** n**c mắt sinh lý, ông ta dùng sức chớp chớp mới phát hiện xung quanh ngoài một ít quỷ đầu choáng mắt hoa ra cũng chỉ còn lại ông ta và Khắc Lý Hải. Ông ta cứng đờ người, ngay sau đó cắn răng, tay nắm chặt thành quyền, ngay cả lưỡi lê cũng run lên nhè nhẹ. 

"Giỏi, thật, đấy!" Ông ta rít ra mấy từ từ trong kẽ răng.

- Thế mà để cho bọn họ chạy được!

Bình Luận (0)
Comment